Chương 37: Tuyên truyền giác ngộ

Lồng ngực Mã gia phập phồng, hiển nhiên tâm tình cũng không bình tĩnh, lạnh lùng nói:

"Ta đã tự chặt một cánh tay đưa đến Đại Lôi Âm tự, trả lại thần thông cho Đại Lôi Âm tự, vì sao còn muốn đuổi giết ta, làm vợ con ta ly tán? Nếu đã cố tình muốn ta chết, vì cái gì ta không thể truyền thần thông của Đại Lôi Âm tự ra ngoài?"

Lão hòa thượng kia lắc đầu nói:

"Sư đệ, một cánh tay không có nghĩa là toàn bộ thần thông."

Mã gia khà khà cười nhẹ: "Thần thông trên người ta cũng không phải hoàn toàn đến từ Đại Lôi Âm tự, lẽ nào các ngươi cũng muốn phế bỏ những thần thông khác trên người ta? Tuy ta xuất thân từ Đại Lôi Âm tự, nhưng năm đó ta dựa vào hai tay của mình đánh ra, lúc đó các ngươi không dám ngăn cản ta.

Đợi lúc ta có vợ có con, các ngươi lại tìm tới cửa, ta vì an nguy của vợ con mình mới cam nguyện chặt đứt một cánh tay, trả lại thần thông cho Đại Lôi Âm tự các ngươi!

"Khuôn mặt ông âm trầm:"Sau đó thì sao?

Các ngươi đuổi giết ta, khiến vợ con ta ly tán, cửa nát nhà tan!

"Hàng mi bạc của lão hòa thượng kia hơi rung động:"Quy củ là quy củ, thay đổi thì đã không phải là quy củ. Thế tục hồng trần quấy rầy tu hành, sư đệ, kỳ thực chúng ta không phải muốn giết ngươi, mà là muốn cứu ngươi thoát ly hồng trần khổ hải, lần nữa trở lại Đại Lôi Âm tự tu hành, đắc thành chính quả.

Nếu năm đó ngươi không động phàm tâm đánh ra Đại Lôi Âm tự thì hiện nay vị trí Như Lai của Đại Lôi Âm tự đã là của ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta trở về chùa, lão Như Lai nhất định sẽ vô cùng vui mừng, vị trí của Như Lai, vẫn là của ngươi." (Chú thích của Trạch Trư:

Như Lai trong cách nói của dân gian chỉ chính là Thích Ca Mâu Ni (nguyên văn: Thích Già Ma Ni), thế nhưng trong cách nói của Phật môn, Như Lai chỉ chính là Phật, chỉ cần là Phật, đều là Như Lai.

Trong Kinh Phật, nói cho đúng là cố ý viết Như Lai, chỉ chính là cảnh giới Phật này.)

Trở về?

Mã gia đờ đẫn nói:

"Năm đó ta là giết đi ra, nếu như phải quay về thì đương nhiên cũng phải giết trở lại!"

Sắc mặt lão hòa thượng kia chìm xuống, than thở:

"Như Lai sẽ rất thất vọng. Thiếu niên trên đài này là đệ tử của ngươi sao? Ngươi truyền thụ cho hắn Lôi Âm Bát thức, thế nhưng không truyền thụ tâm pháp của Đại Lôi Âm tự ta, Như Lai Đại Thừa kinh."

Lão nhìn về phía Tần Mục đang tranh đấu với một thanh niên trong võ đài, nói:

"Như Lai Đại Thừa kinh chính là tâm pháp hàng Ma, không tu luyện tâm pháp này thì Lôi Âm Bát thức có luyện đến đâu cũng chỉ là tốt mã dẻ cùi. Ngày hôm nay ta mang theo đệ tử đến đây, Minh Tâm, tới ra mắt sư thúc!"

Phía sau hắn, một hòa thượng trẻ tuổi cao gầy tong teo tiến lên, tay lần Phật châu, tạo thành chữ thập, thi lễ: Sư thúc.

Hàng mi bạc của lão hòa thượng phất phơ bay lên, nói:

"Minh Tâm cũng là võ giả Linh Thai cảnh. Thiền trượng của ta đặt ở đây, sư đệ có cược hay không?"

Lông mày Tư bà bà bốc lên, đang muốn nói chuyện thì mặt của Mã gia không chút thay đổi nói:

"Thanh quy giới luật, đều là chó má. Ta đánh cược với ngươi, đầu của ta, so với thiền trượng Khích Khí La của ngươi thì thế nào?"

Lão hòa thượng vuốt càm nói:

"Không cách biệt bao nhiêu."

Đám người mù, Tư bà bà và dược sư cau chặt mày, đang muốn khuyên can, Mã gia quả quyết nói:

"Nếu Mục nhi thua, ngươi mang đầu của ta về Đại Lôi Âm tự gặp Như Lai, nếu Mục nhi thắng thì thiền trượng lưu lại, ngươi cút càng xa càng tốt."

Thiện tai.

Lão hòa thượng hướng về tiểu hòa thượng Minh Tâm kia nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!