Chương 30: (Vô Đề)

Tần Mục thu hồi thỏi vàng, nói:

"To con, ngươi chuyên tâm tu luyện, ngày mai ta lại tới tìm ngươi. Tuyệt đối không thể đi vào Thiên điện, ma đầu kia rất giảo hoạt!"

Ma viên gật đầu.

Tần Mục lập tức lên đường về thôn, cũng không lâu lắm hắn liền tới bên ngoài Tàn Lão thôn, xa xa chỉ thấy hai chiếc thuyền giấy đang đậu trên không trung ở cổng thôn, hạc giấy thì rơi xuống dưới cái cây ở cổng thôn, tuy nhiên trên thuyền và trên hạc giấy đều không có người, chắc là đã tiến vào làng.

Hắn đi vào thôn, chỉ thấy ông lão từng lên tiếng trên thuyền kia đang ngồi đối diện nói chuyện cùng trưởng thôn:

"Nghe nói tay nghề của Tư bà bà quý thôn rất tuyệt vời, vì thế đến đây muốn mời bà bà hỗ trợ cắt vài món xiêm y."

Trưởng thôn nói:

"Xin hỏi phải làm xiêm y gì, lớn nhỏ ra sao?"

Lão giả kia nói:

"Muốn làm áo liệm, tổng cộng chín cái, cứ dựa theo vóc người trong thôn các ngươi mà cắt. Ta còn nghe nói nghề mộc của Mã gia rất tốt, cũng muốn phiền Mã gia làm giúp chín cái quan tài, độ lớn của quan tài cũng đóng theo dáng người của chư vị."

Đột nhiên, ông lão kia nhìn thấy Tần Mục đi tới, lộ ra vẻ kinh ngạc, sửa lời nói:

"Ta nói sai, là mười cái áo liệm, mười cái quan tài. Thiên Thu, giao tiền đặt cọc lên."

Vị thanh niên tên Thiên Thu tiến lên, hơi phất tay, chỉ thấy một chiếc thuyền giấy nơi cửa thôn bay tới rơi xuống bên cạnh trưởng thôn, lập tức Tần Mục nhìn thấy hàng hóa trên thuyền này vậy mà đều là tiền giấy, nguyên bảo, đèn cầy, gậy tang, cờ trắng, toàn những loại đồ vật xúi quẩy!

Ông lão kia bảo hắn đặt thuyền giấy ở cổng thôn, nói:

"Đây là tiền đặt cọc mười cái áo liệm, mười chiếc quan tài. Xin hỏi bà bà cùng Mã gia, ngày hôm nay có thể làm xong không? Thực không dám giấu giếm, bên ta muốn dùng ngay."

Vốn đám người què, thợ rèn, dược sư đều đang vội vã làm việc riêng, đột nhiên đều yên tĩnh lại. Tư bà bà run rẩy đi tới, cười nói:

"Mười cái áo liệm, phải làm xong trong ngày hôm nay? Khách quan, có chút gấp."

Mã gia đi tới, lạnh như băng nói:

"Tay ta nhanh, ngày hôm nay liền có thể làm xong quan tài. Lão tiên sinh có thể chờ một chút được không?"

Ông lão kia cười nói:

"Đúng là có chút vội vàng, tuy nhiên chư vị đều là những người tài ba, hẳn là có thể làm kịp chứ?"

Tư bà bà liếc nhìn nguyên bảo, đèn cầy trên thuyền, cười lạnh một tiếng, nói:

"Nếu ngươi vội vàng muốn mặc thì bây giờ liền có thể làm được, vừa vặn mấy ngày trước ta có mua được một ít vải vóc."

Ông lão kia hạ thấp người nói: Làm phiền bà bà.

Tư bà bà quay vào nhà, lấy ra mấy xấp vải bố, giương tay rung lên, từng xấp vải bố trôi nổi giữa không trung, tiếp theo một cái kéo từ trong rổ của bà tự động bay ra, kẽo kẹt kẽo kẹt cắt quần áo giữa không trung, cũng không lâu lắm, kiểu dáng quần áo đã thành hình.

Bên trong cái rổ nhỏ kia lại có từng cây từng cây ngân châm bay ra, đan xen qua lại, vù vù lui tới giữa không trung, rất nhanh đã may xong một bộ áo liệm.

Mà Mã gia thì lại ra ngoài thôn, đi tới dưới cây liễu thô to bên bờ sông, khí xanh lao ra khỏi ngón tay, chuyển động lung tung quanh cây liễu, cũng không lâu lắm, thân cây to lớn bị cắt thành từng cái từng cái quan tài bằng gỗ trắng.

Những quan tài bằng gỗ trắng này bay tới, rơi xuống cổng thôn.

Quần áo của Tư bà bà cũng làm xong, lão thái bà nhẹ nhàng phất tay, từng bộ từng bộ áo liệm rơi vào trên quan tài.

Mã gia cất bước đi tới, lạnh lùng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!