Tần Mục lấy lại bình tĩnh, địa đồ Đại Khư trước biến cố rất hữu dụng, trên bản đồ này ghi rõ rất nhiều di tích của Đại Khư, nếu ra ngoài săn thú, không kịp trở lại Tàn Lão thôn, liền có thể dựa theo địa đồ tiến vào những di tích này tránh né bóng tối tập kích.
"Có bản đồ này, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm."
Hắn chú tâm ghi nhớ, khắc địa đồ vào lòng, sau một hồi tìm được vị trí sơn cốc này, chỉ thấy trên địa đồ vùng thung lũng này gọi là Trấn Ương Cung.
"Trấn Ương Cung? Chữ ương chỉ tai họa sao."
Tần Mục theo người điếc học viết chữ vẽ tranh, tuy rằng không thể nói là đọc đủ thứ thi thư, thế nhưng cũng học được một bụng học vấn, lẩm bẩm nói:
"Trấn Ương Cung chính là cung điện trấn áp tai hoạ. Tòa cung điện này, đến cùng là dùng để trấn áp tai họa gì?"
Hắn nhìn quanh bốn phía, đã thấy Ma viên ra ngoài từ lúc nào, không ở bên trong cung điện, đoán chừng là con Ma viên này lo lắng mình ở lại chỗ này sẽ quấy rầy hắn, nên đi ra ngoài.
"To con ngược lại cũng hiểu chuyện."
Tần Mục đi ra cung điện, gọi Ma viên, hỏi:
"To con, nơi này có chỗ nào kỳ lạ hay không?"
Ma viên gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, vội vàng chạy về hướng Thiên điện trong Trấn Ương Cung, Tần Mục nhanh chóng đuổi theo, phía sau bọn họ, con hươu bào ngốc ngếch kia cũng theo tới.
Đây!
Ma viên tiến vào Thiên điện, chỉ tay một cái, Tần Mục nhìn theo ngón tay của nó thì thấy chỗ nó chỉ chính là một mặt tường trắng, trên tường vẽ một bóng người, rất nhỏ, chỉ bằng ngón cái.
Tần Mục đánh giá trên dưới tường trắng, ngoại trừ bóng người nho nhỏ này thì không phát hiện bất luận đồ vật gì.
Con hươu bào ngốc kia một đường ngửi ngửi, tiến đến bên tường, ngửi bóng người trên tường kia, đang muốn liếm tường, đột nhiên một cánh tay chộp tới, hươu bào biến mất không còn tăm hơi!
Tần Mục sợ hết hồn, Ma viên cũng tức giận nện ngực, hướng về phía vách tường gào thét nhưng không dám tiến lên.
Trên vách tường, bên cạnh bóng người nho nhỏ kia hiện thêm bức vẽ con hươu bào, rất sống động, sau đó Tần Mục nhìn thấy người trên tường kia vậy mà chuyển động từng chút từng chút một, hé miệng, miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, hàm răng trong miệng tựa như từng hàng đinh trải rộng, sau đó nuốt lấy hươu bào!
Tần Mục ngơ ngác, sau khi bóng người kia ăn hươu bào thì đột nhiên bước tới, hướng về bọn họ!
Sau đó Tần Mục kinh hãi phát hiện, tuy rằng người kia không thể ra khỏi vách tường, thế nhưng thân thể lại càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, dần dần đã bằng người bình thường, nhưng vẫn không ngừng lại, vẫn đang đi tới trước.
Cũng không lâu lắm, bóng người đã tràn ngập cả mặt vách tường, thậm chí ngay cả đỉnh của Thiên điện cũng xuất hiện bóng của hắn, đó là một đầu lâu, đầu lâu mở ra miệng rộng, tiếp theo bàn tay của hắn kéo dài từ phía tường này tới hai mặt tường khác.
Nhóc tỳ, đi!
Ma viên kéo Tần Mục nhảy ra ngoài, không để bóng người trên tường này bắt lấy.
Trên vách tường kia truyền đến tiếng gầm giận dữ, vách tường bị chấn động đến mức lay động không ngớt, bụi mù tràn ngập, tiếp theo bóng đen từ trong Thiên điện tràn ra, trong chớp mắt, toàn bộ Thiên điện đều bị cái bóng trên tường kia bao phủ!
Cái bóng kia cố gắng thoát khỏi vách tường Thiên điện, nhưng thủy chung cũng không cách nào thoát ra ngoài.
Đây chính là Ma?
Tần Mục dừng bước lại, hấp háy mắt, quay đầu lại thử dò xét nói:
"Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da."
Cái bóng đang bao phủ Thiên điện đột nhiên yên tĩnh lại, tiếp theo hai cửa sổ của cung điện này mở rộng, tựa như hai con mắt đen kịt, Tần Mục chỉ cảm thấy chính mình phảng phất như bị một đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm, có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Sau đó cửa lớn của Thiên điện ầm ầm khép kín, tiếp theo cửa lớn lại tự động mở ra, mở rồi đóng, chỉ nghe một âm thanh khàn khàn truyền đến:
"Đại Tự Tại Chân Ngôn. Ngươi là hậu bối của bộ tộc ta? Thật đáng thương, chân ngôn của ngươi không phải là chân truyền, lẽ nào bộ tộc ta đã xuống dốc đến trình độ như thế này sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!