Vạn vật trên thế gian này cũng không phải đơn giản như mắt thường nhìn thấy, cái nhìn thấy của người bình thường cùng cái nhìn thấy của võ giả đã mở rộng tầm mắt hoàn toàn là hai thế giới!
Tượng đá trong thôn nhìn như bình thường, nhưng võ giả mở mắt có thể từ trong tượng đá nhìn thấy Thần, di tích Thần Ma lưu lại đâu đâu cũng có, võ giả mở mắt có thể nhìn thấy sự đáng sợ của Thần Ma, còn có tượng Phật trong chùa miếu, người bình thường nhìn thấy chỉ là tượng Phật, mà võ giả đã mở mắt có thể nhìn thấy Đại Phật vô song, Đại Phật vô song nghiền ép tâm linh!
Nếu võ giả không có tâm linh mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh tượng bản thân nhìn thấy hù chết.
Vì lẽ đó người mù dạy Tần Mục luyện mắt, trước tiên dạy hắn luyện tâm, phá Thần trong lòng mới không bị doạ ngã, sau này mới có thể có thành tựu.
Phật môn nói, trong lòng có Phật, khó có thể thành Phật. Duyên Khang quốc sư nói phá Thần trong miếu dễ, phá Thần trong lòng khó. Hai cách nói này cùng việc người mù tiểu lên tượng đá, đều có cùng đạo lý.
Hai loại trước cần mài giũa tâm linh, từng bước từng bước loại bỏ Thần Phật trong lòng, mà cách làm của người mù lại đơn giản trực tiếp, thậm chí có chút cực đoan, điên cuồng, nhưng cũng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trưởng thôn nhìn thấy người mù thì ý cảnh trên người người mù mang đến là vô cùng cường đại, tựa như một con rồng giận dữ hoàng quyển tám phương, thế nhưng khi đó hai mắt của người mù đều bị móc ra, người mù đã sụp đổ.
Mà hiện tại, vị Thương Thần kia đã lại trở về.
Chuyện này không thể không nói đến công lao của Tần Mục, từ khi trong thôn có đứa bé trai đầy đủ tay chân này thì oán khí trên người các thôn dân cũng dần dần bị tách ra, người mù muốn truyền Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp cho Tần Mục thì trước tiên phải thức tỉnh mắt thần, thế nhưng thần nhãn của ông đã bị móc xuống, chỉ còn lại tâm nhãn.
Ngay khi người mù truyền thụ cho Tần Mục thì trưởng thôn cảm giác được thần nhãn của người mù thức tỉnh, đó là thần tâm nhãn!
Ông ta không có con mắt vậy thì dùng tâm thay thế!
Trưởng thôn chậm rãi nhắm mắt lại, thản nhiên tắm nắng, trong lòng yên lặng nói:
"Thần tâm nhãn sẽ vượt qua thần nhãn, Thương Thần cũng vượt qua Thương Thần trước kia. Người mù, khi ngươi đi ra Đại Khư thì kẻ địch của ngươi sẽ phải run rẩy..."
Sau khi tiểu xong, Tần Mục run cầm cập một thoáng, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.
Tượng đá đã khó áp chế tâm linh của hắn được nữa, hắn lại nhìn tượng đá, liền nhìn ra nhiều đồ vật mà trước đó mình không nhìn thấy được.
Chuyện này giống như là trước đây con mắt của bản thân bị một lớp vải che lại, đều chỉ nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, mà hiện tại lớp vải này bị lột đi, sắc thái chân thật của thế giới liền thể hiện ra hết.
Hắn tham lam mà nhìn màu sắc bốn phía, loại vẻ đẹp chưa bao giờ phát hiện qua này khiến hắn kích động muốn khóc.
Hắn đi tới trước tượng đá khác trong thôn, tâm linh lần thứ hai bị chấn động, ba tượng đá khác trong thôn cũng giống như tượng đá lão giả đầu rồng kia, bắn ra thần quang chói lòa, tỏa ra thần vận siêu phàm thoát tục, nắm giữ khí tức thần thánh bất phàm!
Bất quá, hắn có thể dùng tâm trạng bình thường để nhìn, những tượng đá này đã không thể ảnh hưởng tâm linh của hắn.
Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, hắn chỉ mới học được tầng thứ nhất cũng đã khiến hắn mừng rỡ như điên, mấy tầng sau sẽ làm cho con mắt của hắn tăng lên tới cấp độ nào, nhìn thấy mỹ cảnh gì nữa đây?
Tần Mục lấy gương đồng ra, soi vào gương, chỉ thấy trong gương, con mắt của chính mình cùng bình thường có chỗ bất đồng, nơi sâu trong tròng mắt hiện ra một vòng tròn, trong vòng tròn có hoa văn kỳ lạ, như là điện quang đan xen.
Vòng tròn này chậm rãi trở nên lờ mờ rồi từ từ biến mất.
Tần Mục nhắm mắt lại, khống chế nguyên khí của mình cẩn thận từng li từng tí một xây dựng trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương lên tròng mắt, lần thứ hai mở mắt, lại nhìn thấy con mắt của chính mình trong gương có thêm một vòng tròn.
Vòng tròn này là hình chiếu của Thần Tiêu Thiên.
"Nếu tu thành Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, như vậy trong mắt sẽ có chín vòng Trọng Thiên lồng vào nhau, như là mười (chín Trọng Thiên và một tròng mắt thật sự) tròng mắt chồng chất lên nhau." Tần Mục thầm nghĩ.
Người mù tiếp tục chỉ điểm hắn làm thế nào để tu luyện trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương hoàn chỉnh, qua hồi lâu, Tần Mục mới nắm vững trận văn Thiên Cương hoàn chỉnh.
"Mục nhi, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Đồ tể từ trên thớt đá nhảy xuống, cầm hai cái dao mổ lợn, kêu lên:
"Nếu nghỉ ngơi tốt thì tới luyện đao thôi!"
Tần Mục đáp một tiếng, lấy dao mổ lợn phóng về hướng đồ tể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!