Chương 19: Bá thể thức tỉnh

"Ốc đảo cách trăm dặm dưới hạ du?"

Tần Mục trở lại Tàn Lão thôn, trời ngã về chiều, thiếu niên chuyển bảo vật trên bè trúc xuống, đi vào trong thôn, các thôn dân không khỏi kinh ngạc, đều tiến lên hỏi dò.

Tần Mục kể lại chuyện mình đã trải qua, sắc mặt người mù hơi thay đổi, thất thanh nói:

"Trong miếu nơi ốc đảo trấn áp một con dị thú cấp lãnh chúa, là yêu tinh, giỏi về biến hóa, rất lợi hại, gọi là Ngô nữ. Con chạy đến trong miếu kia? Con vậy mà đoạt hết những bảo bối của nó?"

Tư bà bà cũng thất thanh nói:

"Chính là Ngô nữ kia? Ta cũng một lần ngang qua cái miếu đổ nát đó, thấy nàng ăn quá nhiều người, còn đánh nàng một trận. Kết quả nàng trốn sau tượng Phật, ta thấy tượng Phật kia kỳ lạ, muốn khuất phục ta, liền không có đánh chết nàng. Tượng Phật kia rất quái lạ..."

"Ta cũng đã gặp nàng, rất là lợi hại, là một đại yêu sánh ngang với cường giả Thất Tinh cảnh."

Người què nói:

"Mục nhi, con làm thế nào trộm đồ vật từ trong tay Ngô nữ và chạy trốn?"

Tần Mục thấy không cách nào giấu diếm, bèn nói cho mọi người chuyện mình học được Ma ngữ từ di tích trong hẻm núi, lại kể hết chuyện bản thân xúc động ba loại âm thanh Thần Ma Phật luyện hóa Ngô nữ.

Một đám thôn dân nghe được nghẹn họng trừng mắt, qua một lúc lâu Mã gia thở hắt một hơi, nói:

"Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao."

Mấy người què, người điếc cũng dồn dập gật đầu, giơ ngón tay cái lên khen ngợi không ngớt.

Đại yêu Ngô nữ này nắm giữ thực lực của cường giả Thất Tinh cảnh, lại bị Tần Mục vơ vét cướp đoạt, cũng thật là tuổi trẻ tài cao, không phụ công dạy dỗ của bọn họ, khiến bọn họ cũng vinh dự lây!

Người câm cầm lấy vài món binh khí, khoa tay một lát, lắc lắc đầu, a a dùng tay ra hiệu, ý nói chất lượng những linh binh này không tốt lắm, không dùng được.

"Đợi đến ngày mai, ta mang tới Tương Long thành bán những linh binh này đi, thuận tiện mua chút dầu muối tương giấm, lại mua chút vải vóc rượu ngon."

Tư bà bà cười nói:

"Mấy con gia súc kia cũng có thể bán đi."

Tinh thần Tần Mục rung động mạnh, đi Tương Long thành?

Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong Tàn Lão thôn, gần đây mới được phép ra ngoài, chỉ nghe nói qua Tương Long thành, còn chưa bao giờ đi qua nơi đó!

"Không thể dẫn con đi, tuổi con còn nhỏ."

Tư bà bà lắc đầu nói.

Tần Mục thất vọng trong lòng, chần chờ một lát, lấy hết can đảm, nói:

"Bà bà, Mã gia gia, còn có một việc."

"Bá thể của con, đã thức tỉnh rồi."

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

Sau một lát, đám người Mã gia, người què, người mù và Tư bà bà dồn dập hoan hô, người câm cũng a a nói liên tục, chỉ có người điếc không nhìn thấy Tần Mục nói cái gì, không biết mấy lão gia hỏa này vì sao đột nhiên phát rồ, mãi đến tận lúc nhìn thấy Tần Mục nói lại một lần, ông mới hiểu được Tần Mục đang nói cái gì, không khỏi cười ha ha!

Người mù gào to lên:

"Trưởng thôn, dược sư! Các ngươi mau tới! Bá thể thức tỉnh rồi!"

Đồ tể kích động vạn phần, ngửa mặt lên trời thét dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!