Chương 93: Phiên ngoại 5

Nhập hạ rồi, triều chính cũng không còn bận rộn như đầu năm, số lần thượng triều cũng thưa thớt hơn. Dung Hoài Cảnh ở lại Đông Cung nhiều hơn, nếu cố tình tránh mặt Dung Oanh thì lại càng dễ khiến người khác để ý. Trong cung từ xưa đã quen thượng nghiêm hạ khiếp, nếu để người khác biết hắn lãnh đạm với Dung Oanh, chỉ e sẽ khiến nàng bị cung nhân bạc đãi.

Chẳng hay chẳng biết, Dung Oanh đã ở Đông Cung hơn một năm. Nơi vốn nghiêm túc trang nghiêm, bởi vì nàng mà dần dần có thêm vài phần sinh khí. Trong đình được rải cỏ gieo hạt, trồng thêm hoa thơm trái ngọt, thậm chí hắn cũng chẳng rõ từ khi nào cửa sổ phòng mình lại mọc thêm một giàn dây nho.

Dung Hoài Cảnh thường xuyên trông thấy nàng đuổi theo ba con mèo nhỏ, tóc và tà váy cùng tung bay trong gió, tựa như một mảng sắc màu duy nhất trong cung điện tĩnh mịch ấy.

Vì Dung Oanh ít nói, cung nhân trong Đông Cung lại càng vui lòng hầu hạ nàng. Thậm chí thường ngồi cùng nàng nói cười vui vẻ, không khí quanh nàng dường như cũng dịu đi vài phần.

Ban ngày hắn ngồi trước án thư đọc sách, nàng cũng yên lặng ngồi bên cạnh đọc theo. Gặp chỗ không hiểu, nàng dần dần sẽ chủ động hỏi hắn.

Dung Oanh thiên về thích đọc truyền kỳ dã sử, nhưng sách vở ở Đông Cung lại toàn là điển tích thâm sâu khó hiểu. Xem được một lúc là mí mắt nàng bắt đầu trĩu xuống, cố thế nào cũng không nâng lên được. Mơ màng tựa đầu vào bên cạnh, liền được hắn đỡ lấy.

Nàng tỉnh lại, đỏ mặt lí nhí xin lỗi, sau đó ngồi thẳng lưng tiếp tục đọc.

Dung Hoài Cảnh không tức giận, buông sách trong tay xuống hỏi: "Đọc đến đâu rồi?"

Nàng nhất thời không nhớ, vội vàng chỉ đại vào một chỗ trên sách.

Hắn liếc mắt liền biết nàng chỉ bừa, nhưng không vạch trần, cứ thế đọc tiếp theo chỗ nàng chỉ.

Hắn nghiêng người lấy sách, nàng ngồi sát đến mức tà áo hai người chồng lên nhau. Nếu không nhìn kỹ, có thể còn tưởng nàng đang ngồi trong lòng hắn.

Giọng nói hắn trầm thấp vang lên bên tai, nàng không dám động đậy, chỉ nhìn chăm chăm vào tay hắn đặt trên trang sách.

Dung Hoài Cảnh cúi người lấy sách, một lọn tóc vô tình buông xuống cổ nàng.

Tim nàng đập thình thịch như trống, mười đầu ngón tay trong tay áo lặng lẽ siết chặt.

Giờ ngọ, tiếng ve kêu râm ran khiến người bức bối. Cung nữ đang cầm gậy đập ve trên cây thì thấy Thái tử ôm Dung Oanh đang ngủ từ thư phòng đi ra, ai nấy đều đã quen cảnh ấy, chẳng còn lấy làm lạ.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống sập có nệm êm, không rời đi ngay mà cầm quạt lông phe phẩy cho nàng.

Dung Oanh mặc áo ngắn màu vàng cam, eo thon nhẹ cong, dưới váy xanh lộ ra cẳng chân trắng nõn, như một nhánh ngó sen đẩy khỏi tán lá mà lộ ra ngọc ngà.

Dung Hoài Cảnh thoáng nhìn, hơi thở chợt nghẹn lại, vội lấy áo dài bên cạnh phủ lên cho nàng.

Trong phòng như đọng lại một tầng sương mỏng, nặng nề không tan. Hắn ngồi lặng thật lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài.

"Dung Oanh…" — giọng hắn nhẹ tới mức gần như không nghe thấy, mang theo nỗi bất lực không thể gọi thành tên. "Vì sao lại là ngươi…"

Đến khi tiết trời chuyển lạnh, Dung Oanh trở về Lương vương phủ. Trong phủ tuy là nhà nàng, nhưng cách đối đãi lại chẳng khác nào tiếp đãi người lạ. Nàng cũng không có tình cảm sâu sắc gì với nơi đó, chỉ ở lại một đêm đã được Dung Hoài Cảnh sai người đón về.

Nhưng tối hôm đó, Dung Oanh đột nhiên phát sốt. Thái y đến bắt mạch, bảo thân thể nàng vốn yếu, ăn không tiêu thức ăn trong phủ nên mới ra nông nỗi ấy.

Dung Hoài Cảnh sắc mặt âm trầm, sau khi cho lui cung nhân liền tự mình bế nàng dậy, đút từng muỗng thuốc.

Thân thể nàng nóng hổi, gương mặt đỏ bừng. Trong cơn mê man, nàng lẩm bẩm gọi tên hắn, nắm chặt vạt áo hắn không buông, không cho rời đi.

Hoàng hậu đích thân đến xem, trông thấy cảnh tượng ấy cũng không tiện nói gì, chỉ âm thầm căn dặn cung nhân: từ nay về sau, không được để Thái tử và Dung Oanh ở riêng một phòng.

Sau khi Dung Oanh khỏi bệnh, Hoàng hậu liền bắt đầu sắp xếp thêm người vào hậu viện Đông Cung, nhưng lần nào cũng bị Dung Hoài Cảnh khéo léo từ chối. Sau đó, thậm chí Công chúa cũng uyển chuyển khuyên hắn nên để Dung Oanh rời khỏi Đông Cung, vì nàng sắp đến tuổi cập kê, ở lại quá lâu sẽ không hợp lễ nghĩa.

Dung Hoài Cảnh chẳng buồn để tâm, ngược lại âm thầm sai người điều tra thân thế Dung Oanh.

Bởi hắn cứ cố chấp như vậy, thái độ của Hoàng hậu và Công chúa đối với nàng cũng dần vi diệu. Cảm thấy mình làm phiền đến Thái tử, Dung Oanh cuối cùng tự mình xin rời cung trở về Lương vương phủ.

Nàng cố tỏ vẻ vui vẻ khi nói sẽ trở về nhà, đối diện với hắn cũng không để lộ cảm xúc nào. Mà hắn chỉ buông bút, nhìn nàng một cái rồi cúi đầu, giọng bình thản: "Nếu đã vậy, ta sai người đưa ngươi về."

Dung Oanh hốc mắt cay xè, vội xoay người bước đi, chỉ sợ mình nhìn hắn thêm một cái nữa sẽ không kiềm được mà khóc òa lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!