Dung Oanh từ nhỏ chưa từng uống rượu, chỉ một ngụm đã cảm thấy cay xé cổ họng, nóng rát như lửa đốt, sặc đến mức ho khan không ngừng.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, trách: "Nha đầu ấy tuổi hãy còn nhỏ, con lại ép nàng uống rượu làm chi?"
Dung Hoài Cảnh khi ấy đã có men say, lại không để tâm, cười nhạt đáp: "Chỉ một ngụm thôi mà."
Dung Oanh cũng định nói không sao, nhưng không ngờ trong bụng bỗng dưng dâng lên cảm giác nóng rát quái dị, rồi chẳng mấy chốc cơn đau dữ dội như thiêu đốt lan khắp tạng phủ. Nàng vốn định gắng gượng, không muốn gây thêm phiền phức, nào ngờ cơn đau như dao cắt khiến nàng chịu không nổi, ngồi sụp xuống đất, chén rượu trong tay cũng rơi xuống vỡ vụn.
Một màn này khiến mọi người kinh hãi ngoảnh nhìn, cách đó không xa, Lương Vương thấy nàng lại làm ra trò quái dị, còn tưởng nàng cố ý gây chuyện, định sai người kéo đi.
Dung Hoài Cảnh lập tức cúi xuống xem xét, còn chưa kịp hỏi han thì tay áo đã bị nàng níu chặt.
Ngón tay nàng run rẩy quắp lại vì đau đớn, gò má trắng bệch, hơi thở gấp gáp: "Ca ca…"
"Dung Oanh?" Dung Hoài Cảnh ngồi xổm xuống đỡ lấy nàng, vừa dứt lời, nàng liền nghiêng người, phun ra hai ngụm máu đen, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo hắn, muốn nói lại chẳng nên lời.
Máu vấy lên áo lễ miện phục của hắn, như nét mực đỏ sẫm tê liệt lòng người.
Men rượu tan biến ngay tức khắc. Dung Hoài Cảnh lập tức bế nàng lên, sai người đi mời thái y.
Trước khi rời điện, hắn còn cẩn thận phân phó thu hồi chén rượu, tra xét cho rõ nguyên nhân.
Chính điện vì biến cố bất ngờ liền rối loạn một phen, có kẻ tưởng rằng Thái tử bị ám hại. Sau khi rõ là một thứ nữ thất sủng của Lương Vương phủ trúng độc, lại mau chóng lắng xuống, tựa như không có ai thực sự để tâm tới sống chết của nàng. Duy chỉ có Dung Hi cho người tới hỏi thăm vài lời lấy lệ.
Dung Hoài Cảnh bế nàng trong tay, chỉ thấy thân thể nhỏ bé nhẹ bẫng như búp bê rơm, không khỏi nghĩ nàng rốt cuộc sống trong phủ khổ cực đến nhường nào.
Đặt nàng lên sập trong tẩm điện, trên áo hắn đã loang lổ vết máu. Nghe tiếng nàng thở gấp yếu ớt, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại nổi lên một trận hoảng hốt chưa từng có.
May thay, thái y tới kịp lúc. Dù rượu kia có độc, song nàng chỉ uống một ngụm nhỏ, không đến nỗi nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể qua khỏi.
Ngoài ra, khi khám bệnh cho nàng, thái y còn phát hiện toàn thân nàng chi chít vết thương tím bầm, cánh tay thì đầy sẹo cũ mới đan xen, có vết sẹo đã trắng bệch, khảm sâu như hình trăng non.
Lương Vương nghe nói con gái "vì cứu Thái tử" mà trúng độc, liền vội vào điện cất lời hoa mỹ, khen Dung Oanh hữu tâm hữu nghĩa, xứng đáng là phúc khí của Dung Hoài Cảnh, hoàn toàn chẳng nhắc đến thương thế nàng. Hoàng hậu ngồi bên nghe vậy cũng chỉ biết lặng lẽ nhíu mày.
Dung Oanh vừa tỉnh lại, cuộn mình trong lớp chăn dày chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, vừa khéo đối diện với Dung Hoài Cảnh đang ngồi bên giường.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dịu giọng hỏi: "Còn thấy khó chịu nơi nào chăng?"
"Không có." Nàng đáp nhỏ nhẹ.
"Nếu có chỗ nào không ổn, phải nói ngay, không được giấu."
Dung Oanh ngó quanh nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Thái tử ca ca, vì sao ta lại ở đây?"
Dung Hoài Cảnh mang vẻ áy náy: "Ly rượu ta đưa ngươi đã bị hạ độc, là ta sơ suất, khiến ngươi chịu khổ."
Nàng kinh ngạc trừng mắt, không ngờ bản thân là trúng độc. Một lúc sau mới phản ứng, vội nói: "Thái tử ca ca đối với ta tốt như vậy, chỉ một ly rượu độc, có đáng chi đâu."
Hắn sững người, trầm giọng nói: "May mắn là ngươi chỉ uống một ngụm. Nếu vì vậy mà mất mạng, còn có thể nói ra lời này nữa sao?"
Dung Oanh lặng thinh.
Hắn cho là nàng ngầm đồng tình, nào ngờ nàng lại khẽ nói: "Không quan trọng. Muội nguyện lòng. Thái tử ca ca là người tốt…"
Dung Hoài Cảnh nhất thời khó nói nên lời.
Một chút tốt bụng hờ hững, nàng lại xem là ân trọng như núi. Không rõ là đơn thuần, hay là… khờ dại.
Hắn nghiêm mặt hỏi: "Người trong phủ đãi ngươi không tốt, phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!