Chương 90: Phiên ngoại 2

Từ Giang Nam hồi cố Trường An, Dung Oanh tạm thời cùng Văn Nhân Loan an cư chốn kinh kỳ, sự vụ nơi Tây Bắc đành trì hoãn lại.

Dung Khác cùng Hoàng hậu tình cảm sâu sắc, trưởng tử mới chào đời liền được sắc phong làm Thái tử. Văn Nhân Loan được phong làm thiếu sư Thái tử, ngoài việc bày mưu tính kế về chính sự, còn phải trông coi dạy dỗ hài tử, khiến hắn phiền não không thôi. Vài lần muốn thoái thác, nhưng đều bị Dung Khác dùng lời lẽ quanh co ép phải nhận.

Tại khu đất mới động thổ thuộc Tĩnh Xương hầu phủ, một tòa thư viện dần hình thành dáng vẻ sơ khởi.

Văn Nhân Loan gật đầu cho việc này chủ yếu là để phối hợp cùng Dung Oanh, bản thân hắn kỳ thực đối với việc dạy học, giáo hóa thế nhân chẳng có bao nhiêu hứng thú. Nhưng thư viện nếu đã lập nên, tương lai có thể chiêu mộ nhân tài rộng rãi, không chỉ là trợ lực cho triều đình, mà cũng là tìm cho Dung Oanh vài người thật sự hữu dụng để tương trợ.

Đến cả danh sách sách vở giảng dạy trong thư viện, cũng do chính tay hai người chọn lựa. Văn Nhân Loan cẩn thận gạt bỏ những thứ cổ hủ lỗi thời, chỉ lưu lại những điển tịch chân chính hữu ích.

Năm xưa khi Dung Oanh còn ở thư viện của Quốc Tử Giám, từng có phu tử bắt các nữ sinh phải học 《Nội Huấn》, 《Nữ Giới》 cùng những sách giáo điều khác. Nhưng không ngờ lại gặp Dung Hân Vi được muôn vàn sủng ái, nàng ta há nào chịu để người ta dạy dỗ công chúa phải khúm núm cúi đầu? Ngày đó liền làm ầm tới chỗ Triệu Quý phi, từ đó những loại sách kia cũng bị dẹp bớt đi phần nhiều.

Dung Oanh nhờ phúc phần ấy mà sau này cũng không bị ép phải đọc quá nhiều những sách như thế. Có lần nàng đến chùa Lung Sơn, mang theo vài cuốn sách cũ kỹ, bị Văn Nhân Loan tiện tay ném cả vào chậu than thiêu rụi.

Thư viện của Tĩnh Xương hầu phủ không phân biệt nam nữ, lại chẳng xét đến xuất thân. Dù là con cháu hàn môn cũng có cơ hội vào học, kết giao quý nhân.

Tuy nhiên, bởi danh vọng của Văn Nhân Loan, đám quyền quý cũng lần lượt đưa con cháu đến. Hắn không từ chối, để mặc họ mang tài bảo tới, kỳ thực cũng chỉ là mượn cớ đưa mấy đứa không nên thân trong tộc đến học hành rèn giũa.

Dung Khác từng nghe qua chuyện này, chỉ hàm súc nhắc nhở hắn chớ quá phận, e rằng ảnh hưởng đến Thái tử, để mưa dầm thấm đất mà học theo những điều không hay.

Chờ mọi sự bên người đều an ổn, hai người lại đến chùa Lung Sơn ở lại mấy ngày, song chẳng bao lâu đã bị Văn Nhân Loan thúc giục quay về phủ.

Nguyên do không có gì khác, nơi Phật môn hắn không thể hồ nháo với Dung Oanh.

Hoa triều vừa qua, cảnh xuân vừa đến, trời đất rạng rỡ. Đại Chu xưa nay không câu nệ chuyện nam nữ đồng hành, lại thêm mấy vị công chúa phóng khoáng đời trước dẫn đầu, nay các quý nữ trong thành cũng không quá giữ lễ cũ.

Họ rộn ràng thay y phục bó eo, tay áo nhẹ nhàng, cưỡi ngựa đánh mã cầu.

Vải hoa in sáp nhuộm, màu sắc rực rỡ tung bay theo vó ngựa, nhìn từ xa tựa những đám mây hồng lượn lờ trên trời xuân.

Lý Nguyện Ninh thân là nữ tướng quân, mã cầu lại là sở trường, tung hoành giữa sân khiến người ngưỡng mộ.

Dung Oanh vốn không mấy khéo chơi trò này, nhưng bị nàng ấy lôi kéo mãi cũng dần say mê. Chỉ tiếc nàng nhiệt tình có thừa, mà thân thủ lại không linh hoạt lắm.

Vì hôm ấy có Vương phủ đến dự, Tiêu Thành Khí liều mình ra sức, chỉ mong được nàng ta chú ý.

Không ngờ chiêu thức hoa mỹ quá đà, khiến người ta chẳng thấy phong độ gì, trái lại chẳng khác nào khổng tước đang phô trương sắc lông mong bạn đời.

Lý Nguyện Ninh làm gì cũng nghiêm túc, đánh mã cầu càng muốn toàn lực chiến thắng.

Dung Oanh đứng về phía nàng ấy càng không thể thua Tiêu Thành Khí, một đoàn người đánh đến khí thế ngất trời.

Tiếng vó ngựa dồn dập như trống trận, tung bụi mù mịt khắp sân.

Đánh đến nửa trận, Dung Oanh đột nhiên cảm thấy khó chịu, cố nén cơn đau tiếp tục chơi, song sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Nàng cắn răng chịu đựng, cuối cùng không nhịn được, kéo chậm dây cương, cúi người th* d*c.

Có người trông thấy nàng khác thường, liền vội vàng lại hỏi: "Công chúa nếu không khỏe, chi bằng vào nghỉ trước một lát?"

Dung Oanh đau đến nói chẳng nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

Nàng vừa muốn xuống ngựa thì tay chân đã nhũn ra, suýt ngã lăn, may được người bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, rồi ôm ngang cả người lên.

"Không sao, ta ở đây rồi."

Văn Nhân Loan ôm lấy nàng, đầu nàng tựa vào ngực hắn, hắn khẽ áp sát, giọng dịu dàng mang chút khẩn trương: "Ngoan, không sao đâu."

Biết nàng đang ở trại ngựa, hắn liền bỏ cả buổi chầu chạy tới. Tuy khoảng cách không gần, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ nàng trên ngựa, hắn đã nhận ra có điều chẳng ổn, lập tức phóng ngựa tới bên nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!