Sau khi rời khỏi cung của Nguyên thái phi, trời đã sáng rõ. Thái phi sai thị nữ đưa Dung Oanh trở về, suốt dọc đường hai người đều im lặng không nói gì.
Dung Oanh lòng rối như tơ vò, đi mãi mà trong đầu vẫn không ngừng nghĩ xem giữa mình và Dung Hi có phải thật sự tồn tại hiểu lầm gì hay không.
Nguyên thái phi, đúng như lời Văn Nhân Loan từng nói, tuy trước kia luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn không thực sự mặc kệ nàng sống chết. Sau khi nghe chuyện hòa thân, thái phi đã nói nàng không cần nghĩ nhiều, chưa đến mức phải bị gả sang Hung Nô đâu.
Dung Oanh cảm kích thái phi, còn tưởng rằng giữa hai người đã có phần thân thiết hơn một chút, nào ngờ chưa được bao lâu đã bị thái phi mất kiên nhẫn đuổi về cung.
Linh Xuân biết đêm qua nàng nghỉ lại chỗ thái phi, thấy nàng về với dáng vẻ mệt mỏi, cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dung Oanh rửa mặt sơ qua, rồi chui vào chăn định ngủ một giấc, nhưng lại trằn trọc không thể nào chợp mắt. Trong đầu cứ không hiểu vì sao cứ nhớ mãi những câu nói rời rạc, hoảng loạn của thái phi.
Linh Xuân đang dọn dẹp trong tẩm điện, thấy nàng xoay qua xoay lại mãi vẫn chưa ngủ, bèn hỏi:
"Công chúa sao vậy?"
Dung Oanh không định kể chuyện thái phi, chỉ thuận miệng hỏi:
"Hoài Cảnh là ai?"
Linh Xuân từ nhỏ lớn lên trong cung, biết nhiều chuyện cũ, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy cái tên ấy nghe quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
"Giống như đã từng nghe ở đâu... sao công chúa lại hỏi đến?"
"Hôm qua nghe cung nhân nhắc đến, cảm thấy quen lắm, nhưng nghĩ mãi không ra." Dung Oanh chui đầu vào trong chăn, miệng lẩm bẩm: "Thái phi rõ ràng là người tốt, vậy mà tại sao luôn không muốn chúng ta đến gặp người…"
Linh Xuân nhẹ giọng nói:
"Nghe nói khi tiên đế còn tại vị, thái phi là người vô cùng hiền hậu, hòa nhã với phi tần trong cung, cũng rất thân thiện với hậu bối. Nhưng sau này không hiểu vì sao tính tình thay đổi hoàn toàn…"
Dung Oanh chỉ ừ một tiếng, nghe nàng ấy nói mà mí mắt ngày càng trĩu nặng, hơi thở dần đều hơn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Do cuộc đánh cược giữa Dung Kỳ và Tiêu Thành Khí, những ngày sau đó Dung Oanh đều theo Phong Từ luyện bắn cung. Sau bảy ngày, cuối cùng nàng cũng có chút tiến bộ, từ chỗ kéo cung cũng khó, đến nay đã có thể bắn trúng bia, quả thật không tệ. Văn Nhân Loan thường xuyên vắng mặt, Phong Thiện thi thoảng gặp nàng sẽ trò chuyện vài câu.
Còn về chuyện ở thư viện, sau khi Tần phu tử xin nghỉ về quê mà mãi chưa quay lại, tạm thời có một vị đại nho nghiêm khắc đảm nhiệm giảng dạy. Vị đại nho này vốn không tán thành việc công chúa học ở Quốc Tử Giám, giáo trình lại cứng nhắc, cả ngày chỉ dạy các công chúa tiểu thư về tam tòng tứ đức. Dung Hân Vi vốn quen được nuông chiều, ghét bị người dạy dỗ, đến ngày thứ ba thì nổi nóng đập bàn bỏ học.
Chuyện này đến tai triều thần, họ liền nói bóng gió trong triều, khiến Thánh Thượng cho rằng các công chúa học hành không ra sao, liền phái người càng nghiêm khắc hơn đến dạy dỗ.
Lần này, người được cử là Trịnh phu tử, vốn là đại thần Hình Bộ, nổi tiếng cứng rắn liêm khiết. Sau khi hồi hưu thì dạy học cho con cháu trong nhà, gia phong Trịnh thị hết mực nghiêm ngặt.
Dung Oanh vốn không gây chuyện, nên cũng không bị Trịnh phu tử làm khó, ngược lại Dung Hân Vi bị quản chặt, bị phạt mấy lần thì dần cũng bớt ngang bướng. Sau giờ học, Dung Oanh tranh thủ thời gian đến tìm Phong Từ học cưỡi ngựa bắn cung. Nếu hôm nào Văn Nhân Loan không ra ngoài, sẽ ngồi bên cửa sổ đọc sách. Mọi việc dường như cũng không tệ lắm.
Chỉ là trong lòng Dung Oanh vẫn canh cánh chuyện hòa thân, mong muốn tìm Dung Hi để nói rõ hiểu lầm, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Trước khi Tiêu Thành Khí và Dung Kỳ thực hiện cuộc đánh cược, Dung Oanh đã nhận được lời mời từ Lý Nguyện Ninh, mời nàng tham dự lễ đội mũ của Lý Khác.
Lần duy nhất nàng gặp Lý Khác là ở trại nuôi ngựa, hình như người đó thân thiết với Tiêu Thành Khí. Trong lễ có nhiều khách mời, Văn Nhân Loan cũng có mặt.
Khi Văn Nhân Loan đang uống thuốc trong phòng, Dung Oanh nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, tò mò thò đầu vào nhìn. Văn Nhân Loan biết nàng đang nhìn, nhưng không để tâm. Phong Thiện cười nói:
"Công chúa nhìn gì thế? Cũng muốn một chén à?"
Nàng vội lắc đầu, rồi ném cung chạy đến ngồi đối diện hắn.
Văn Nhân Loan bị ánh mắt sáng rực như sao của nàng nhìn chằm chằm thì không chịu nổi, buông chén thuốc xuống, nói:
"Không phải thấy mùi thuốc khó chịu à? Lại còn sát lại gần làm gì?"
Dung Oanh thật thà đáp:
"Trên người tiên sinh có mùi thơm, không khó ngửi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!