Chương 7: (Vô Đề)

Hiện giờ Hoàng hậu đối với con cái thân sinh hết mực cưng chiều. Dung Kỳ tuy rằng không được coi trọng bằng Dung Tễ – đích trưởng tử, nhưng cũng có chỗ dựa vững chắc, lại thêm phần được nâng đỡ. Ngay cả đế sư như Văn Nhân Loan cũng buộc phải bị mời đến để dạy dỗ việc học cho hắn ta.

Dung Kỳ vốn ngạo mạn quen thói, thế mà trước mặt Văn Nhân Loan lại tỏ ra khá cung kính và dè dặt. Vừa thấy Văn Nhân Loan đến, hắn ta liền lập tức đẩy Dung Oanh sang một bên.

Văn Nhân Loan có nghe phong thanh chuyện Dung Kỳ và Tiêu Thành Khí đánh cược, nhưng chẳng ngờ đến chuyện ấy lại lôi kéo cả Dung Oanh vào cuộc.

Bình Nam Vương phủ vốn là thế gia hiển hách, phú quý nghiêng trời, từ lâu đã khiến Hoàng đế sinh lòng dè chừng. Bình Nam Vương và đương kim Thiên tử từng là chỗ thâm giao, nhưng từ sau biến cố ở Thu Hoa Đình, vận mệnh Thiên tử cũng thay đổi. Có lẽ vì vẫn nghĩ tình cũ sâu đậm, nên lời nói hành vi không quá dè dặt, dẫn đến việc Tiêu Thành Khí cũng dần trở nên phóng túng ngạo mạn.

Chỉ là, lòng vua khó dò. Dẫu có giao tình sâu nặng đến đâu, đối với đế vương mà nói, cũng chẳng qua là một thanh đao chặt chém, dùng xong thì bỏ.

Được cá quên nơm.

Một khi con chó có khả năng cắn người, thì phải suy xét liệu có nên giữ nó lại hay không.

Văn Nhân Loan nhớ lại hình ảnh hôm trước Tiêu Thành Khí ở trại ngựa rút trâm hoa từ tóc Dung Oanh. Khi ấy hắn chỉ lướt qua một cái rồi rời đi, không ngờ về sau lại sinh ra bao nhiêu chuyện thế này.

Dung Oanh im lặng rơi lệ, không dám khóc thành tiếng. Lông mi dài bị nước mắt thấm ướt, dính bết lại từng sợi, đôi mắt hoe đỏ ướt đẫm như đóa hải đường bị vò nát mà vẫn cố gắng bung nở.

Ánh mắt Văn Nhân Loan dừng lại một thoáng, chẳng hiểu sao trong lòng nổi lên chút phiền muộn.

"Điện hạ làm vậy… là đang chuẩn bị cho cuộc đánh cược với Tiêu thế tử sao?"

Dung Kỳ vừa nghe đến cái tên Tiêu Thành Khí liền không nhịn được để lộ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng: "Ta vốn muốn thắng, nhưng tiên sinh cũng nhìn thấy đấy, Dung Oanh cái gì cũng không biết. Dù ta có tâm dạy dỗ, sợ cũng chẳng thể xoay chuyển càn khôn."

Văn Nhân Loan không tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói: "Tại hạ có một người hầu giỏi bắn cung, tạm thời để y thay điện hạ dạy dỗ Cửu công chúa."

Dung Kỳ vốn cũng chẳng định tự mình dạy Dung Oanh, chỉ muốn giám sát nàng đôi chút, lại nhân đó mượn thế của Văn Nhân Loan. Nghe hắn đề nghị như vậy, liền không cần nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi đến thư phòng, hắn ta vẫn cố tình bước đến bên cạnh Dung Oanh, hạ giọng cảnh cáo: "Loại ngu dốt như ngươi ta dạy không nổi nữa rồi. Hiện giờ theo người hầu của đế sư mà học cho đàng hoàng. Nếu ngươi dám lười biếng, chờ ta kiểm tra ra trò, tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Dung Oanh rụt rè gật đầu, lặng lẽ theo sau người hầu rời đi. Vì hoảng loạn mà bước vội, lúc đi ngang qua bên người Văn Nhân Loan, nàng lỡ giẫm lên vạt váy, suýt nữa ngã nhào. Cũng may Văn Nhân Loan đưa tay đỡ kịp.

Dung Oanh lén liếc nhìn hắn, lại thấy người này cau mày, giữa nét mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

"Công chúa nên chú ý dưới chân."

Dung Oanh vội cúi đầu thấp hơn nữa, giống như đứa trẻ sợ bị người lớn trách mắng vì lỡ làm sai chuyện gì.

Dung Kỳ bên cạnh chỉ thấy nàng vụng về chậm chạp, còn lẩm bẩm: "Thật là vô dụng, đến đi cũng không xong, thứ chẳng làm nên trò trống gì."

Văn Nhân Loan nhàn nhạt nói: "Điện hạ, nên đi thôi."

Dung Oanh từng gặp người hầu của Văn Nhân Loan một lần ở chùa Lung Sơn — là một đôi huynh đệ song sinh. Khi mới gặp, hai người giống nhau như đúc, vừa thấy ở cổng, ngoảnh lại đã gặp trên hành lang, khiến nàng tưởng mình gặp phải ma, sợ đến mức chạy về méc với Văn Nhân Loan, kết quả lại bị hắn cười nhạo một hồi.

Tuy hai huynh đệ giống nhau về diện mạo, nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn. Huynh trưởng tên Phong Từ y như người câm, trầm mặc như cái bóng, thường đứng trong góc tối không nói một lời. Còn đệ đệ Phong Thiện thì khéo ăn khéo nói, thân thiện dễ gần, thường phụ trách sắc thuốc, thu mua đồ đạc, thỉnh thoảng còn mua bánh ngọt dưới núi cho nàng.

Dung Oanh vốn nghĩ người dạy mình cưỡi ngựa bắn cung sẽ là Phong Thiện, ai ngờ lại là người quái gở, ít nói như Phong Từ.

Lúc đó Phong Thiện không có mặt trong viện. Phong Từ sau khi nghe cung nhân chuyển lời, liền nhanh chóng mang đến một cây cung tương đối nhẹ, đưa cho nàng. Sau đó hướng về phía sáu bình gốm treo trên cành cây, duỗi tay chỉ vào những chiếc bình, rồi lại chỉ vào cây cung trong tay nàng.

"Muốn ta đứng đây bắn trúng những chiếc bình kia sao?" Dung Oanh lúng túng hỏi, trong lòng tràn đầy khó xử — hiện tại đến cả tấm bia nàng còn chẳng chạm được.

Phong Từ gật đầu, sau đó xoay người trở vào phòng lấy thêm mấy món đồ ra.

Vấn đề của Dung Oanh không phải do không phân biệt được phương hướng, mà là vì cánh tay quá yếu, mỗi lần kéo cung đều run rẩy, không thể nào khống chế nổi lực đạo.

Sau khi nhận ra nguyên nhân, Phong Từ nhanh chóng tìm cách hỗ trợ, mang ra vài vật dụng buộc lên người nàng để tập luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!