"Chưa từng thấy ai như ngươi, giữ chặt cương ngựa không cho người ta đi, chẳng phải con ngựa đó là để ngươi cưỡi sao?" Tiêu Thành Khí cầm cây trâm hoa đung đưa trong tay, cố ý trêu chọc nàng.
Dung Oanh cảm thấy hắn ta thật kỳ lạ, lạnh mặt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chỉ là thấy ngươi thú vị, bất chợt muốn đùa ngươi một chút thôi." Người này chẳng hề có chút áy náy nào, còn hỏi ngược lại: "Lần trước ta cũng đùa một tiểu thư nhà tôn thất như vậy, nàng ấy lập tức cưỡi ngựa đuổi theo ta, còn đòi đánh ta một trận. Ngươi sao lại chẳng có chút tức giận nào?"
Dung Oanh thật sự không hiểu nổi hắn muốn gì, đành phải đáp: "Ta đuổi không kịp ngươi."
Phải biết khi nãy hắn ta kéo tóc nàng, đau đến mức nàng suýt kêu lên, đương nhiên là giận rồi.
Khi nói, ánh mắt nàng lướt qua khán đài, Văn Nhân Loan vừa mới còn đứng đó đã không thấy bóng dáng.
Tiêu Thành Khí vẫn lảm nhảm không ngừng: "Không thử làm sao biết? Tới trại nuôi ngựa mà không cưỡi thì còn gì vui? Nếu công chúa sợ thua, ta nhường ngươi một vòng cũng được. Cây trâm này còn trong tay ta, ngươi không lẽ không cần nữa?"
Dung Oanh lại nhìn thoáng qua khán đài, trong lòng không rõ vì sao dâng lên một cơn bực bội. Nhưng đối mặt với Tiêu Thành Khí, nàng cũng không dám làm ngơ, chỉ nhỏ giọng nói: "Trâm cài đầu cho ngươi, ta có thể đi chưa?"
Tiêu Thành Khí sững lại một chút, sau đó cười nói: "Đây là ngươi nói đó nha. Tặng người trâm cài đầu là có ý đính ước đấy. Nếu công chúa đã động tâm với ta, vậy ta tất nhiên phải nhận."
Nàng trừng to mắt, hiển nhiên không ngờ hắn ta lại nói ra được lời vô sỉ như vậy, vội vàng phủ nhận: "Ta không có ý đó!"
Tiêu Thành Khí thấy nàng thẹn quá hóa giận, lại cố nén không phát tác, càng thấy buồn cười, liền cố ý chọc ghẹo thêm: "Mặt ngươi đỏ rồi kìa, bị ta trêu mà thẹn thùng đúng không?"
Nàng rõ ràng là tức giận!
"Thế tử, xin đừng đùa giỡn với ta..."
Dung Oanh mím môi, nắm dây cương nhanh bước bỏ đi. Lúc này có người cưỡi ngựa phóng tới, hỏi Tiêu Thành Khí: "Tiêu huynh, Nhị hoàng tử điện hạ nhờ ta hỏi, ngươi đã chọn được người chưa?"
Tiêu Thành Khí chặn đường Dung Oanh, tay vẫn còn cầm cây trâm hoa, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào nàng: "Nàng đó."
"Vị này là...?" Người kia nghi hoặc nhìn Dung Oanh, nhưng vẫn không nhận ra.
"Đây là Cửu công chúa, ta thấy rất thích hợp."
Dung Oanh nghe hai người nói về mình mà không hiểu gì, chỉ biết chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, vội xua tay từ chối: "Ta không thích hợp, ta chẳng biết gì cả."
Tiêu Thành Khí đã sớm đoán nàng sẽ nói vậy, bật cười đáp: "Chính vì ngươi cái gì cũng không biết nên ta mới chọn. Nếu ngươi biết thì ta còn chẳng cần tìm nữa."
"Ta không đi..." Nàng yếu ớt từ chối, nhưng dưới khí thế cưỡng ép của Tiêu Thành Khí lại chẳng có chút cảm giác tồn tại.
Dung Oanh từ nhỏ đã là người chẳng có quyền lựa chọn, người khác bảo làm gì thì làm nấy. Ngay cả lời từ chối cũng khó nói nên lời. Dù trong lòng thật sự không muốn, chỉ cần đối phương có chút ép buộc, nàng liền ngoan ngoãn cúi đầu.
Đến cả Tiêu Thành Khí cũng không ngờ nàng dễ bảo đến vậy. Hắn ta vốn chỉ định đùa một chút, dọa mấy câu mà thôi, không ngờ lại khiến nàng uể oải, miễn cưỡng đồng ý. Mà nàng thậm chí còn chưa rõ rốt cuộc là đang bị kéo đi làm cái gì.
Mãi cho đến khi Tiêu Thành Khí kéo Dung Oanh đến trước mặt nhị hoàng huynh của nàng – Dung Kỳ – một đám người đều mang sắc mặt quái dị mà nhìn nàng.
Dung Trăn đi theo sau Dung Kỳ, vừa thấy nàng liền lập tức trừng to mắt.
Dung Kỳ nhíu mày, vẻ mặt đầy khó tin, chỉ tay vào nàng chất vấn Tiêu Thành Khí: "Ngươi dám để ta cùng nàng một đội? Tiêu Thành Khí, ngươi cố ý hại ta phải không?!"
Tiêu Thành Khí thản nhiên phản bác: "Chính điện hạ nói muốn thi đấu như vậy, còn cố ý chọn Tiêu Hác cùng ta một đội. Kết quả tên tiểu tử kia bị ngựa dọa, ngồi lên lưng còn chưa được bao lâu đã khóc lóc đòi xuống. Ta tốt xấu gì cũng chọn cho ngươi người sẽ không khóc, Tiêu Hác là đường đệ ta, Cửu công chúa là muội ruột của ngươi, nàng tuyệt đối sẽ không thiên vị ta, như vậy còn có gì mà không hài lòng?"
Dung Kỳ nghẹn lời, căm tức trừng mắt nhìn người này, vừa thấy Dung Oanh với vẻ mặt mơ hồ như thể chẳng hiểu chuyện gì, hắn ta lại càng giận hơn. Hừ lạnh một tiếng, cố gắng nuốt cục tức xuống, nói: "Mười lăm ngày sau thi đấu phân thắng bại, đến lúc đó ai thắng thì người đó là người ân chuẩn."
Từ đầu đến cuối chẳng có ai giải thích với Dung Oanh rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Một đám người xung quanh bàn tán ồn ào, không thiếu lời châm chọc lọt vào tai nàng.
"Tiêu Thành Khí thật biết chọn, ở đây bao nhiêu hoàng tử công chúa, hắn ta lại chọn nàng, chỉ mong lúc đó đừng ngã ngựa là được rồi."
"Cửu công chúa bị kéo ra cũng tính sao? Như vậy không công bằng, Tiêu Hác dù gì cũng là nam tử, nhị hoàng tử mà thua có khi lại trút giận lên đầu nàng ấy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!