Bạch Giản Ninh gọi cung nữ đến sắc thuốc, đem phần thuốc còn lại đặt lên khay, đưa tới cho Văn Nhân Loan. Gần như không cần xem kỹ, chỉ liếc sơ vài vị thuốc, nàng ấy đã phát hiện có điểm không đúng. Ánh mắt lập tức nghiêm lại, nhìn về phía Văn Nhân Loan, thần sắc cũng thay đổi hẳn.
"Thuốc có chỗ nào không ổn sao?" Giọng Văn Nhân Loan cũng trở nên nghiêm túc.
Bạch Giản Ninh hơi giận, nói thẳng:
"Ngươi không nên vì tư tình mà làm tổn thương một cô gái nhỏ như vậy."
Văn Nhân Loan thoáng ngẩn người, chưa kịp hiểu ý nàng, Bạch Giản Ninh đã nói tiếp:
"Thuốc phá thai này dược tính rất mạnh, cực kỳ tổn hại đến cơ thể. Nàng còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao chịu nổi đau đớn ấy?"
"Thuốc phá thai…" Văn Nhân Loan khẽ lặp lại, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Hắn lạnh lùng phân phó cung nhân:
"Lập tức gọi Dung Oanh về đây, đưa thẳng đến thư phòng gặp ta."
Bạch Giản Ninh không muốn dính vào chuyện riêng giữa họ, chỉ khuyên hắn nên tự mình giải quyết cho ổn, rồi phất tay áo rời đi.
Dung Oanh lúc ấy đang ở trại ngựa, bị Tiêu Thành Khí kéo theo "quậy chơi". Thấy nàng thể chất yếu ớt, hắn ta liền lấy lý do muốn giúp nàng rèn luyện sức khỏe để dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung. Không ngờ Dung Oanh lại hứng thú thật, mãi đến lúc gần dùng bữa mới chịu rời khỏi trại.
Trở về Tử Thần điện, nàng vẫn còn mặc váy lựu đỏ tươi, chưa kịp thay ra. Tay áo ngắn xanh nhạt bó sát làm lộ rõ dáng người thon thả. Dung Oanh vui vẻ chạy vào điện, vừa định đi uống nước ô mai lạnh thì một loạt cung nhân vội vã chặn nàng lại:
"Công chúa! Đế sư đang đợi ngài ở thư phòng!"
Dung Oanh khựng bước, sắc mặt chợt trầm xuống, có vẻ hơi lưỡng lự:
"Không thể đợi một lát nữa sao?"
Một cung nữ liếc mắt nhìn ra phía sau, hạ giọng nhắc nàng:
"Đế sư hôm nay sắc mặt rất tệ… Công chúa nên đi ngay thì hơn. Nếu để ngài ấy nổi giận, người khổ đầu tiên là chúng nô tì đó."
Dung Oanh thở dài, bất đắc dĩ gật đầu:
"Được rồi, ta đi bây giờ."
Khi nàng tới thư phòng, Văn Nhân Loan không hề xem tấu chương như thường lệ. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm chén thuốc màu đen đặt trên án thư, ngón tay thon dài gập nhẹ, nhịp nhàng gõ từng nhịp lên mặt bàn, như đang trầm ngâm điều gì đó.
Ngoài trời nắng rực rỡ, nàng vừa cưỡi ngựa về, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, ánh mắt long lanh, nước da trong suốt. Bộ váy đỏ rực càng làm nàng nổi bật như một đóa hoa lựu đang kỳ nở rộ, chói mắt mà xinh đẹp.
Văn Nhân Loan quay đầu nhìn nàng, ánh mắt cong cong, ngữ khí dịu dàng: "Chơi vui chứ?"
Dung Oanh bình thản đáp: "Tiêu Thành Khí rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dạy ta được rất nhiều thứ."
Văn Nhân Loan khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi về phía chén thuốc, giọng điềm tĩnh: "Thuốc đã sắc xong."
Nghe nhắc tới thuốc, ánh mắt Dung Oanh lập tức trở nên ai oán. Nàng tỏ rõ vẻ miễn cưỡng, chậm chạp bước tới định lấy chén thuốc. Nhưng tay vừa vươn ra đã bị Văn Nhân Loan giữ lại.
"Là có người gạt nàng, hay chính nàng đang giấu ta chuyện gì?"
Dung Oanh khẽ rụt tay về, cả người cứng đờ, ánh mắt có chút chột dạ, không dám đối diện với hắn, chỉ cúi đầu lí nhí nói:
"Ta… ta đâu có gạt ngươi chuyện gì đâu…"
Hắn cúi người, nâng cằm nàng lên:
"Bây giờ nàng chẳng có chút chân tình nào với ta cả."
Thấy nàng cắn chặt miệng không chịu nhận, Văn Nhân Loan liền đẩy chén thuốc đến trước mặt nàng, lạnh giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!