Chương 5: (Vô Đề)

Dung Oanh nhìn ra tâm trạng của nàng ấy không tốt, do dự không biết có nên hỏi không, thì Lý Nguyện Ninh đã chủ động mở miệng.

"Hôm qua ta đến thư viện tìm Tiêu Thành Khí và mấy người bọn họ, mới nghe nói Hung Nô phái người vào triều tiến cống. Không cần đoán cũng biết là chẳng có ý tốt. Từ sau khi lão Thiền Vu chết, Hung Nô nội loạn không ngừng. Lần này vào kinh, đơn giản là muốn xin Đại Chu hỗ trợ dẹp loạn..."

Nói đến đây, sắc mặt nàng ấy càng lúc càng khó coi. Tạm dừng một chút, Lý Nguyện Ninh nhìn về phía Dung Oanh, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, tựa như không hề nghĩ đến chuyện đó có thể liên quan gì đến mình, đành phải nhắc khéo:

"Lần này tiến kinh, ngoài chuyện cầu viện binh, nếu cần thiết, Hung Nô rất có thể sẽ đề xuất cầu hôn công chúa, để dùng danh nghĩa hòa thân củng cố uy vọng cho tân Thiền Vu."

Dung Oanh hiểu rõ nàng ấy đang lo lắng điều gì. Trong cung, chuyện công chúa hòa thân không phải chuyện hiếm. Trong số các công chúa đang đến tuổi gả chồng, địa vị của nàng là thấp nhất, không ai có thể che chở. Nếu phụ hoàng thực sự động lòng, nàng hoàn toàn không có đường phản kháng.

"Nhưng triều ta xưa nay chưa từng có tiền lệ hòa thân," Dung Oanh thấp giọng nói, "Phụ hoàng đối với di tộc vẫn luôn không mấy thân thiện. Sáu năm trước, tộc Khương cũng từng xin hòa thân, kết quả lại bị phụ hoàng cho là sỉ nhục, vừa phóng thích sứ giả trở về không bao lâu đã lập tức phái binh tiêu diệt cả tộc Khương. Theo lý mà nói, lần này cũng không nên đáp ứng."

Lý Nguyện Ninh nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn thở dài một hơi: "Chính vì thế ta mới lo. Trước giờ công chúa hòa thân chẳng ai có kết cục tốt. Ngươi lại không có người bảo vệ, nếu Thánh Thượng thay đổi tính tình, muốn "dĩ hòa vi quý" mà gả ngươi đi…"

Nàng ấy hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: "Nói trắng ra là ta không ưa đám người Hồ man rợ đó. Năm xưa theo phụ thân trấn thủ biên cương, ta đã tận mắt thấy bọn chúng đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí nấu cả người sống để dọa kẻ địch. Loại man di đó nên bị diệt mới đúng, sao có thể đem công chúa tôn quý của Đại Chu gả cho loại người như vậy chịu nhục?"

Tâm tình căm ghét người Hung Nô của Lý Nguyện Ninh thể hiện rõ mồn một. Dung Oanh im lặng nghe, chỉ âm thầm đè nén nỗi lo trong lòng.

Thời gian gần đây mưa lạnh kéo dài, hôm nay trời mới tạnh, ánh nắng lại gắt đến chói mắt. Lần gần nhất nàng đến trại ngựa đã là hai năm trước, khi đó tam ca còn trong cung, từng dạy nàng cưỡi ngựa. Nhưng chưa kịp học được bao nhiêu thì tam ca đã vào quân doanh, sau đó theo đại quân đến Phong Châu.

Vừa đến trại ngựa, ký ức liền ùa về, nàng nhớ đến dáng vẻ tam ca ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại vẫy tay gọi mình.

Tam ca Dung Khác là người đối xử tốt nhất với nàng trong cung. Có lẽ vì mẫu thân của họ đều xuất thân thấp hèn, bị ghẻ lạnh nên bọn họ mới đồng cảm, dần dà trở nên thân thiết. Tam ca luôn che chở nàng như em gái ruột. Nhưng là hoàng tử, y luôn khát khao lập công chứng minh bản thân, cho nên khi rời cung, dù nàng không nỡ, vẫn thật lòng vui mừng thay cho huynh ấy.

Nếu được lựa chọn, nàng cũng chẳng muốn mãi bị nhốt lại nơi này.

Lý Nguyện Ninh kéo nàng đi dạo một vòng chưa được bao lâu, chợt như nhìn thấy người quen, liền giơ tay vẫy mạnh, lớn tiếng gọi:

"Tiêu Thành Khí! Ở đây này!"

Ánh nắng gay gắt khiến Dung Oanh phải nheo mắt lại, không nhìn rõ phía đối diện là ai, chỉ thấy vài người cưỡi ngựa tiến về phía họ.

Trại ngựa mới được xây thêm vài khán đài, phần còn lại vẫn chưa thay đổi nhiều. Trên khán đài có một vài người đứng ngồi, vì ánh nắng quá gắt nên còn kéo rèm trúc xuống, Dung Oanh không nhìn rõ người bên trong là ai.

Tiêu Thành Khí cưỡi ngựa tới gần cùng vài người bạn. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thẳng thừng không e dè, cứ thế dán chặt lên người Dung Oanh, còn hỏi:

"Cô nương này trông thật quen mặt, nhà ai vậy? Sao lại có thể đi chung với ngươi?"

Hắn ta vừa hỏi xong, thì Tứ hoàng tử Dung Trăn ở phía sau đã lên tiếng: "Đây là hoàng tỷ ta, Cửu công chúa Dung Oanh. Ngươi đừng có mà giở trò, cẩn thận chọc nàng khóc đấy."

Dung Oanh cúi đầu không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, hình như bản thân đâu có dễ khóc đến vậy, sao lại bị gắn cái danh "ưa khóc" rồi.

"Cửu công chúa?" Tiêu Thành Khí cố lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra chút ấn tượng: "À, nhớ rồi! Hồi đó trong một buổi cung yến, ta đùa nói trên đầu ngươi có sâu, ngươi suýt khóc ngất. Cha ta biết chuyện liền đánh ta một trận ra trò, ba ngày sau ta chỉ có thể nằm úp mặt mà ngủ."

Hắn ta kể lại không chút hối lỗi, trái lại còn bật cười, khiến đám bạn phía sau cũng cười hùa theo, giễu cợt không ngớt.

"Ta không nhớ rõ lắm." Dung Oanh khẽ nói, đồng thời lùi một bước nhỏ về phía sau. Bảo là không nhớ tự nhiên là giả. Tiêu Thành Khí ở kinh thành nổi tiếng là kẻ chuyên gây rối, tuy thân thế hiển hách, diện mạo cũng xuất sắc, nhưng lại có tính tình phách lối, ngạo mạn. Người từng bị hắn ta trêu chọc tuyệt không ít, có triều thần từng đệ đơn lên vạch tội người này, kết quả về nhà thì dẫm trúng cứt chó không rõ lý do.

Ai dính đến hắn ta đều gặp xui, nàng tránh còn không kịp.

Lý Nguyện Ninh giận dữ trừng mắt liếc tên này một cái: "Ngươi còn biết nói mấy lời mất mặt đó à? Đường đường là nam tử hán, chỉ giỏi bắt nạt tiểu cô nương, cũng không thấy xấu hổ."

"Hừ —" Tiêu Thành Khí bị chọc giận, lập tức vênh váo đáp lại: "Nha đầu ngươi, có bản lĩnh thì lên ngựa đọ một trận, bản lĩnh của ta không ít đâu."

Lý Nguyện Ninh chẳng hề e sợ, cười khẩy: "Lúc ta cưỡi ngựa, chắc Tiêu thế tử còn đang chơi bùn dưới đất đấy."

Người phía sau rộ lên ồn ào, ầm ĩ kêu gào hai người tỷ thí, trong chốc lát đã thu hút không ít ánh nhìn. Dung Oanh vốn không quen mấy tình huống đông người thế này, theo bản năng trốn sau lưng Lý Nguyện Ninh.

Dung Trăn liền bước tới trấn an: "Hoàng tỷ cũng biết cưỡi ngựa mà, có cần ta chọn giúp một con ôn thuần dễ cưỡi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!