Trong Tử Thần điện về đêm, chưa từng tắt hẳn đèn đuốc, lúc nào cũng lưu lại một ngọn lửa mờ u ám. Văn Nhân Loan vốn ngủ không sâu, hiếm khi có được giấc ngủ yên ổn. Thế nhưng từ khi cùng Dung Oanh chung chăn chung gối, lại lạ thay, chẳng còn chìm vào ác mộng như trước.
Đêm ấy bắt đầu đổ mưa, tiếng mưa rào rạt như đổ thẳng xuống mái ngói, ngoài cửa sổ sấm chớp gào thét, cuồng phong giật mạnh khiến cành lá lay lắt khắp nơi. Tia chớp lóe lên trong khoảnh khắc, soi rọi cả gian điện sáng rực như ban ngày. Bóng cây đổ xuống mặt đất chập chờn lay động, trông chẳng khác gì quỷ mị giương nanh múa vuốt.
Dung Oanh chẳng rõ đã mộng thấy điều gì, trong miệng phát ra tiếng ú ớ, lời nói mơ hồ đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Đôi tay cũng bất giác siết chặt lại.
Văn Nhân Loan chống người ngồi dậy, khẽ gạt mấy lọn tóc trên trán nàng sang một bên. Dung Oanh bất chợt mở bừng mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hắn vừa định cất lời trấn an, nàng đã hoảng hốt nép vào góc giường, sắc mặt trắng bệch, trong mắt chỉ toàn là hoảng sợ.
"Đừng lại gần…" Nàng bàng hoàng nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên bất lực gọi khẽ: "Mẫu phi… Đây là đâu… Mẫu phi, con muốn mẫu phi…"
Lại một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm nổ vang rền ngay sau đó, khiến nàng run lẩy bẩy vì kinh hãi.
Văn Nhân Loan biết rõ, hẳn là nàng lại gặp ác mộng, mà trong mộng lần này, tám phần mười có liên quan đến hắn.
Tiếng mưa ngoài hiên vẫn ầm ĩ chẳng ngơi, đầu hắn lại bắt đầu đau nhức, ngày mai còn phải tìm Bạch Giản Ninh kê đơn thuốc.
Hắn không chạm vào nàng. Văn Nhân Loan chân trần giẫm lên nền đất lạnh lẽo, bước đến đóng lại khung cửa sổ đang không ngừng kêu kẽo kẹt trong gió. Ngọn đèn trước giường được thắp sáng. Dung Oanh vẫn mặt cắt không còn giọt máu, co rúm nơi góc giường.
Lúc này hắn mới đưa tay khẽ vuốt lên má nàng, dịu giọng hỏi:
"Đã mộng thấy điều gì?"
Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo lấy chăn gấm, cẩn thận phủ kín người nàng.
Dung Oanh được bọc chặt trong chăn, trong khoảnh khắc lại thấy bớt sợ hãi, ngược lại còn dâng lên một tia cảm giác an toàn. Đối diện với Văn Nhân Loan, nàng cũng không còn lộ ra tư thế phòng bị như trước.
Nàng dần tỉnh táo khỏi cơn mộng, khe khẽ thốt:
"Ta mộng thấy mẫu phi..."
"Thế có mộng thấy ta nữa không?" Văn Nhân Loan thấp giọng cười, trêu chọc.
Nàng khẽ gật đầu, nhưng lại không dám nói rằng trong mộng, hắn máu nhuộm tay, giết người không chớp mắt — ngay cả mẫu phi cùng tam ca nàng cũng không thoát khỏi tay hắn.
Dẫu nàng chẳng thốt ra lời, Văn Nhân Loan vẫn đoán được phần nào. Hắn nhẹ kéo nàng vào lòng, một tay vỗ vỗ lưng nàng, giọng khẽ dỗ dành:
"Chỉ là mộng thôi."
Dung Oanh ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc đắng nhàn nhạt trên người hắn.
"Trước kia ta thật sự từng thích ngươi sao?"
Những ký ức về Văn Nhân Loan trong đầu nàng hỗn loạn rối ren, nhưng nàng vẫn cảm nhận được rằng mình từng có tình ý với hắn. Thế nhưng qua mấy ngày sống chung, nàng lại không khỏi hoài nghi — làm sao mình lại thích một người như hắn được? Loại người này, tàn nhẫn âm trầm, tâm tình khó dò, từ trước tới nay nàng luôn lánh xa, vừa thấy liền tránh, làm sao lại nảy sinh tình cảm? Chẳng lẽ chỉ vì hắn dung mạo tuấn mỹ?
Văn Nhân Loan cúi đầu hôn nàng, đến khi nàng th* d*c không thôi mới lười biếng lên tiếng:
"Chờ nàng nhớ lại, tự khắc sẽ biết."
Nàng khẽ rên một tiếng, chăn gấm trên người cũng trượt xuống theo cử động. Văn Nhân Loan thuận thế đỡ lấy eo nàng, vòng tay ôm siết thêm vài phần.
Không khí ẩm lạnh dường như cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng. Tấm lưng Dung Oanh cong lại, chiếc cổ ngẩng lên đầy khó nhọc, tựa như một cành hoa yếu mềm dễ dàng bị bẻ gãy.
Nụ hôn của Văn Nhân Loan càng lúc càng cuồng dã, không ngừng men theo đường cong cơ thể nàng mà trượt xuống, dừng lại nơi vết sẹo mờ bên sườn, khẽ khàng đặt xuống từng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Dung Oanh khó chịu lui về sau, lại phát hiện cổ áo đã lơi lỏng, có thứ gì đó theo động tác của hắn luồn vào, khiến lớp áo lót mỏng manh bị đẩy lên thành một đường cong lộ liễu.
Dung Oanh vội vàng vươn tay ngăn lại động tác của hắn:
"Ngươi đừng làm bậy..."
Văn Nhân Loan khẽ bật cười bên tai nàng, rồi rút tay về, ôm lấy nàng cùng nằm xuống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!