Chương 42: (Vô Đề)

Khi Văn Nhân Loan đến phủ công chúa đón Dung Oanh, nàng đang thu dọn chỉnh tề để cáo biệt Dung Hi.

Nghe nói hắn đến, Triệu Miễn cũng chẳng buồn ra tiếp, chỉ sai người đưa Dung Oanh rời phủ.

Vì vừa chứng kiến Dung Hi bị ức h**p, nên khi thấy Văn Nhân Loan, sắc mặt nàng khó mà tỏ ra hòa nhã, nhưng nghĩ đến lời dặn của Dung Hi, nàng lại không dám để lộ chút chán ghét nào.

"Người hầu nói ngươi bị dọa sợ." Văn Nhân Loan thản nhiên nắm tay nàng, còn chỉnh lại cây trâm ngọc vừa rơi khỏi búi tóc. Thấy mắt nàng đỏ hoe, tưởng nàng bị Dung Hi làm khó dễ, liền nói:

"Nàng ta nếu không thích ngươi, sau này đừng đến là được. Ngươi với nàng ta vốn đâu có quan hệ huyết thống, hà tất phải tự mình chuốc lấy phiền não?"

Nghe vậy, trong lòng Dung Oanh càng thêm phẫn uất, muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt không buông.

"Sao vậy?" Văn Nhân Loan hỏi.

Từ trước đến nay nàng vốn ngoan ngoãn, đến nói dối cũng chẳng thành thạo. Bởi vì it khi nói dối, mỗi lần đều dễ bị nhìn thấu. Cho nên lúc này muốn giấu hắn, lại thành ra giống như lộ vẻ chột dạ và hoảng hốt.

Nàng im lặng một lát, rốt cuộc không giãy khỏi tay hắn nữa.

Đợi lên xe ngựa, Văn Nhân Loan lại hỏi vì sao nàng lại chạy khỏi hiện trường.

Nàng biết chỉ cần biểu lộ chút sơ hở, rất có thể sẽ bị nhìn thấu. Bèn cúi đầu, nửa người chôn vào vai hắn, giọng run run:

"Ta thấy bọn họ cầm đao liền sợ… Ta tưởng… tưởng là giống lần trước bọn họ muốn giết ta. Dung Trăn cũng chết như thế..."

Nhắc đến tên Dung Trăn, ánh mắt nàng khẽ lay động, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc, nỗi sợ lúc này không phải giả vờ.

Dù ký ức đã lộn xộn, nhưng trong mộng, đầu người lăn lóc dưới chân vẫn thường hiện về, khiến nàng nhiều lần tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh.

Văn Nhân Loan thấy nàng chủ động dựa sát vào mình, đoán nàng thật sự bị dọa, liền nhẹ nhàng nâng nàng đặt vào lòng, ôm chặt trong ngực.

Dung Oanh sửng sốt, theo bản năng muốn tránh, nhưng eo đã bị hắn giữ lại.

Hắn nhẹ vỗ lưng nàng trấn an, giọng cũng dịu hẳn:

"Vậy vì sao khóc? Vì Dung Hi, hay vì chuyện khác?"

Nàng không phản kháng nữa, thuận theo tựa vào vai hắn, chỉ là thân mình vẫn có chút cứng đờ.

"Triệu Miễn luôn bắt nạt Dung Hi, còn không cho tỷ ấy rời phủ. Mấy ngày nữa là Ngày Hoa Triều, ta muốn đi cùng tỷ ấy."

Vừa nghe nàng nhắc đến Dung Hi, Văn Nhân Loan lập tức nhớ đến chuyện khác, không khỏi cau mày, hỏi:

"Dung Hi trước kia dẫn ngươi ra ngoài, chỉ lo chơi bời, ném ngươi lại phía sau, đến cả an nguy của ngươi cũng chẳng quan tâm. Lại còn từng khuyên Dung Tễ gả ngươi đi hòa thân. Những chuyện đó ngươi quên rồi sao?"

Hắn đã quen với tính tình mềm mỏng của nàng, từ trước đến nay luôn dễ tha thứ. Người khác đối xử không tốt với nàng, chỉ cần không quá đáng, nàng liền quên rất nhanh. Nhưng nếu là hắn không tốt, nàng lại nhớ mãi không quên.

Dung Oanh thực sự không nhớ rõ mấy chuyện hắn nói, nhưng cũng không tỏ vẻ giận dỗi, chỉ nói:

"Tỷ ấy vốn là như vậy, nhưng chưa từng ức h**p ta. Hiện giờ ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào, ta không muốn thấy nàng bị người khác khi dễ."

"Ngươi nghĩ sai rồi." Văn Nhân Loan khẽ cười, nói:

"Ngươi quả thực có thể an ủi nàng ta một chút, nhưng người nàng ta nên dựa vào không phải ngươi, mà là Triệu Miễn. Không có hắn, Dung Hi nếu thất thế, với những gì nàng ta từng làm, e là sẽ chết còn nhanh hơn người khác."

Thấy nàng không tin, hình như còn mang thành kiến với Triệu Miễn, Văn Nhân Loan cũng chẳng buồn bênh y, chỉ mỉm cười nói tiếp:

"Trước kia ta nhớ rõ ngươi còn từng khen phò mã này, giờ thấy y thế nào?"

Dung Oanh hơi tức, giơ tay đấm hắn một cái, không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!