Chương 41: (Vô Đề)

Sau khi Bình Nam Vương phủ lụn bại, phủ đệ cũng bị nhà nước thu hồi. Mãi đến khi Tiêu Thành Khí trở về, chỉ đơn giản tu sửa sơ qua, phần lớn thời gian hắn ta đều đóng quân ngoài thành hoặc ở trong cung làm việc. Có lẽ cũng không bao lâu nữa, hắn ta sẽ chỉnh đốn binh mã, lên đường bắc phạt.

Đây là lần đầu tiên Dung Oanh bước vào Bình Nam Vương phủ sau khi phủ bị xét nhà. Vương phủ từng huy hoàng, khách khứa tấp nập, nay chỉ còn vài nơi có phủ binh cùng hạ nhân già yếu phụng dưỡng, cửa lớn vắng tanh đến mức có thể giăng lưới bắt chim.

Dung Oanh không tiện để lộ thân phận, chỉ nói mình là cố nhân của Tiêu Thành Khí, đến thăm bạn cũ. Bên cạnh có Phong Từ đi theo, bọn hạ nhân vừa thấy lập tức cung kính hành lễ.

Giờ phút này, trong đầu Dung Oanh toàn là chuyện vừa bị thích khách tập kích. Suốt đường đi nàng vẫn trầm mặc, Phong Từ tưởng nàng bị kinh hách, cũng chưa nghĩ được gì sâu hơn.

Năm đó Dung Khác nhập quân doanh, bị phái ra biên ải dẹp loạn. Nàng từng cầu bùa bình an cho huynh, tự tay thêu một túi thơm tặng. Khi ấy nàng còn nhỏ, tay nghề vụng về, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, hoa văn lại diêm dúa, sắc màu sặc sỡ. Túi dùng vải đế lam thiên thanh, thêu một đóa mẫu đơn trắng phấn, thế nhưng do tay nghề kém, nhìn chẳng khác nào mấy đốm vá lốm đốm trên vải. Vậy mà Dung Khác chẳng những không chê, còn vô cùng vui vẻ nhận lấy.

Tất cả mọi người đều nói Dung Khác mất tích, tám chín phần là đã chết trận. Nhưng nàng vẫn không chịu tin. Người đối xử tốt với nàng nhất trong cung, sao có thể rơi vào kết cục như vậy?

Nhất định là tam ca đã trở về. Nhất định là muốn đưa nàng và Dung Hi rời khỏi Trường An. Nàng không muốn tiếp tục chịu đựng cảnh bị Văn Nhân Loan giam cầm nữa.

Từ khi tỉnh lại đến nay, chưa bao giờ nàng có một ngày vui vẻ như hôm nay. Mỗi ngày ở bên Văn Nhân Loan đều là sống trong nơm nớp. Nàng biết mình vô dụng, nếu một ngày nào đó bị Văn Nhân Loan chán ghét, có bị hắn giế. t ch. ết cũng không ai can thiệp. Văn Nhân Loan là kẻ điên, ở cạnh hắn chẳng khác gì ngủ chung với sói dữ.

Giờ đây cuối cùng nàng đã thấy được ánh sáng le lói giữa màn đêm, là cơ hội để trốn khỏi hoàng thành tối tăm này. Dù là đi Dương Châu hay Lạc Dương, chỉ cần được đi theo tam ca, nàng sẽ không cần phải sống trong sợ hãi nữa.

Khi Tiêu Thành Khí trở về vương phủ, liền thấy Dung Oanh đang ôm một con mèo manul đứng do dự. Hắn ta lập tức bước nhanh tới, nhưng khi gần đến nơi, lại theo bản năng dừng lại. Dáng vẻ có mấy phần do dự, không dám tiến thêm.

Dung Oanh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, khẽ sửng sốt, sau đó gọi thành tiếng:

"Tiêu Thành Khí?"

Tiêu Thành Khí không trả lời ngay, chỉ ngẩn người đứng tại chỗ nhìn nàng. Bao nhiêu vui mừng trên đường trở về dường như đều tan biến trong phút chốc. Đứng trước mặt nàng rồi, hắn ta lại cảm thấy giữa hai người có một tầng khe hở vô hình, khiến hắn ta không thể bước tiếp.

Dung Oanh tựa hồ cũng cảm nhận được, ánh mắt rũ xuống, lặng lẽ ôm chặt con mèo manul trong lòng, đổi lại cách xưng hô:

"Tiêu tướng quân."

Tiêu Thành Khí siết chặt ngón tay, hỏi nàng:

"Công chúa gần đây vẫn ổn chứ?"

Thật ra không hỏi cũng biết – nhất định là không ổn. Một người bị giam cầm trong tay kẻ thù, dù là ai đi nữa cũng đều là sỉ nhục.

Dung Oanh tuy nhát gan, nhưng không phải người ham sống sợ chết. Trong lòng nàng, ắt hẳn có rất nhiều oán hận – chỉ là không thể nói ra.

"Hẳn là không được gọi là tốt." Nàng đáp. Văn Nhân Loan tuy không ngược đãi nàng, nhưng tất cả những gì nàng có hiện giờ đều không phải điều nàng mong muốn, làm sao gọi là tốt cho được?

Nàng nhìn ra được sự do dự trong ánh mắt Tiêu Thành Khí, cũng từ đó mà có thể hiểu phần nào tâm trạng khi xưa của Lý Nguyện Ninh. Một khi đã không thể tiêu trừ thù hận, thì cũng không thể trở lại như xưa. Tiêu Thành Nghiên rơi vào tay Dung Kỳ và Dung Hân Vi, chịu đủ khuất nhục và tra tấn, bị ép đến sống không bằng chết trong Giáo Phường. Những chuyện ấy tuy nàng không trực tiếp nhúng tay, nhưng cũng cảm thấy có lỗi.

Dù biết rõ nữ quyến họ Tiêu rơi vào Giáo Phường, nàng cũng không thể cứu được một ai, chỉ có thể cố gắng giữ lại tính mạng cho các nàng. Giờ đây, đứng trước vương phủ, không thể tiến bước, cũng bởi vì không biết nên đối mặt với Tiêu Thành Nghiên thế nào.

Không đợi đối phương mở miệng, Dung Oanh chủ động tiến lên, đặt con mèo manul xuống đất, nói:

"Đây là sủng vật của Tiêu tướng quân, giờ vật hoàn về chỗ cũ. Chuyện của Tiêu cô nương, là ta có lỗi với nàng ấy."

Tiêu Thành Khí đáp:

"Ta không phải kẻ không phân rõ đúng sai, ngươi không cần phải gánh trách nhiệm gì cả. Kẻ thù thật sự, ta sẽ tự đi tìm."

Dứt lời, ánh mắt dán chặt lên người nàng, hỏi:

"Công chúa không muốn biết kết cục của Dung Hân Vi sao?"

Dung Oanh siết chặt tay, nói:

"Nếu tướng quân nhất định phải lấy mạng tỷ ấy, ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cầu tướng quân đừng để ai làm nhục nàng ta…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!