Dung Oanh đờ người tại chỗ, để mặc Văn Nhân Loan đỡ lấy mình mà hôn, trong đầu thế nhưng lại thoáng hiện lên một cảm giác quen thuộc.
Văn Nhân Loan nhận ra nàng không chuyên tâm, liền cắn nhẹ môi nàng, rồi đưa một vật mềm ấm từ môi mình truyền qua, trong miệng nàng nghiền nát từ từ. So với kiểu hôn vội vàng, thô bạo, kiểu trêu chọc thong dong, chậm rãi này khiến nàng càng không chịu nổi. Giống như đang bị một thợ săn kiên nhẫn đùa bỡn, từng bước từng bước dẫn dắt nàng sụp đổ.
Văn Nhân Loan đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, nuốt tiếng rên khe khẽ tràn ra từ miệng nàng, ôm nàng ngồi lên giường. Đến khi nàng không thở nổi, mặt nghẹn đỏ bừng, hắn mới chịu buông ra.
Dung Oanh tựa vào vai Văn Nhân Loan, th* d*c từng nhịp một. Tay hắn dừng ở thắt lưng nàng, mang theo cảm giác tê dại nhẹ nhẹ, khiến nàng vùng ra khỏi lòng hắn, cố bò xuống khỏi người đối phương.
Văn Nhân Loan cũng không ngăn lại, chỉ cúi người tháo giày cho nàng.
Dung Oanh bực mình lườm hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy môi hắn đỏ rực, bóng loáng, liền vội quay đầu đi chỗ khác.
Hắn còn rất sung sướng, khẽ bật cười một tiếng.
Giờ phút này, đầu óc Dung Oanh hoàn toàn rối loạn, nàng chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể bò vào bên trong giường, kéo kín chăn, quấn kín người lại như một cái kén.
Một lúc sau, Văn Nhân Loan kéo chăn.
"Bôi thuốc trước đã."
Dung Oanh trùm chăn im re, không để ý đến hắn.
Hắn lại lột một lớp chăn, nhưng người bên trong vẫn không nhúc nhích. Văn Nhân Loan không vội, cũng không ép, chỉ cười hỏi:
"Không thấy ngột ngạt sao?"
Dung Oanh vẫn không trả lời.
Một lát sau liền nghe tiếng hắn đứng dậy rời đi.
Nàng sợ hắn lại làm loạn, không dám nằm ngửa, chỉ dám nghiêng người, giấu mặt trong chăn, gò má nóng đến đỏ bừng.
Sau khi tắm xong, Văn Nhân Loan quay trở lại, thấy nàng vẫn giữ nguyên tư thế kia thì liền nhẹ nhàng vén chăn ra, lộ ra khuôn mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc ấy hắn cũng không biết phải nói nàng nhát gan hay tâm lớn. Mới khi nãy còn sợ tới mức quấn chặt cả người lại, bây giờ lại ngủ yên bình như thế.
Mấy ngày nữa, e là hắn nên để Mục Hoàn Đình tiến cung một chuyến.
Trong nhà yên tĩnh, Văn Nhân Loan lặng lẽ nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Dung Oanh. Khó có được lúc nàng chịu ngoan ngoãn nằm bên cạnh, không hoảng sợ, không kháng cự, lại khiến hắn thấy nàng rất giống ngày trước.
Khi mới nghe nói Dung Oanh bệnh đến nỗi nói năng không rõ ràng, ban đầu hắn còn nghi ngờ, nhưng những ngày ở cạnh nàng lại khiến hắn không thể không tin là thật."
Giờ Dung Oanh sợ hắn còn hơn là hận. Nếu sau này nàng khôi phục trí nhớ, có lẽ lúc nào cũng sẽ nghĩ cách lấy mạng hắn.
Nhân lúc nàng ngủ say, Văn Nhân Loan nhẹ tay bôi thuốc cho vết thương trên người nàng, kéo thân thể nàng ra ngoài một chút để xử lý. Động tác vô tình đẩy lệch chiếc gối mềm.
Hắn vừa đưa tay chỉnh lại, liền phát hiện dưới gối lộ ra một vật nhọn nhỏ.
Sắc mặt hắn không chút biểu cảm, rút cây trâm ra ném xuống đất. Kim loại rơi xuống, vang lên tiếng leng keng nho nhỏ, khiến Dung Oanh trong cơn mơ run lên một chút, lẩm bẩm:
"Làm sao vậy…"
"Không có gì, ngủ tiếp đi." Hắn nói nhẹ.
Tây Bắc, Tây Nam chìm trong khói lửa chiến tranh, bá tánh ly tán khắp nơi. Quân đội Đại Chu một mặt phải chống lại Hung Nô, một mặt còn phải đối phó với quân khởi nghĩa và binh mã của Yến Vương. Kinh thành đã lâu không có thương đội ghé qua, hiếm hoi mới có một đoàn thương nhân từ Tây Vực chở theo dị bảo quý hiếm tới nơi, khiến các thương hội lớn đều vô cùng vui mừng.
Vương Phức Tuyết vì muốn lấy lòng Văn Nhân Loan mà bỏ ra một khoản tiền lớn, giờ chỉ mong có thể dựa vào mẻ hàng này để gỡ gạc lại. Vì vậy, khi thương đội đến, nàng ta cũng đích thân ra mặt tiếp đãi nồng hậu.
Thương đội khoảng trăm người, kẻ áp tải hàng hóa đều là những lực sĩ cường tráng. Trong số đó có mười bảy con ngựa quý được mua từ Tây Vực, định dùng làm vật cống nạp cho triều đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!