Chương 4: (Vô Đề)

Dung Oanh cúi đầu nhìn xuống dưới chân tường, định thử tự mình nhảy xuống, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc nhảy, tay chân liền mềm nhũn, do dự mãi vẫn ngồi lì trên tường, sắc mặt tái nhợt, như thể sắp khóc đến nơi.

Trong khi đó, Văn Nhân Loan thì ung dung đứng yên, một tay để sau lưng, khóe môi hơi nhếch như đang cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn một tia lạnh lẽo khó nhận ra. "Sao vậy, không nhảy nữa à?"

Nam tử mặc quan phục đứng bên cạnh dường như không nỡ nhìn, tốt bụng lên tiếng: "Nếu công chúa sợ, ta đỡ…"

Chưa nói hết câu, y đã thấy ánh mắt mỉm cười của Văn Nhân Loan đang nhìn chằm chằm vào mình, liền lập tức nuốt ngược những lời còn lại vào bụng, giả như chưa từng mở miệng.

Dung Oanh ngồi trên đầu tường, vừa xấu hổ vừa tủi thân, tự an ủi rằng tường cũng chẳng cao lắm, ngã xuống chắc cũng không quá đau, chi bằng cứ nhảy đại xuống còn hơn ngồi đây mất mặt. Cuối cùng hạ quyết tâm, nàng cắn môi, nghiến răng một cái rồi xoay người nhảy xuống.

Gấu váy tung bay như cánh chim, cùng lúc đó vang lên âm thanh leng keng giòn tan khi va chạm với nền ngọc thạch và lưu ly. Nam tử mặc quan bào sửng sốt, dường như không ngờ nàng thực sự dám nhảy. Trong khoảnh khắc y còn đang đơ người, bóng trắng bên cạnh đã vụt qua, nhanh như chớp, chuẩn xác đỡ lấy nàng.

Lúc Dung Oanh nhảy xuống, trái tim nàng như treo lơ lửng. Nàng nghĩ mình ít nhiều cũng sẽ bị trật chân, hoặc ít nhất cũng ngã một cú khó coi. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra — thứ chờ đón nàng là một vòng tay ấm áp, mang theo hương dược nhẹ dịu xen chút đắng chát.

Chỉ là rất nhanh, nàng đã bị buông ra.

Văn Nhân Loan nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, nhàn nhạt liếc nàng một cái.

"Từ trước nghe nói công chúa nhát gan, xem ra tại hạ đã đoán sai."

Dung Oanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng nói: "Là lần đầu ta làm chuyện thế này, sau này không dám nữa."

Nam tử mặc quan phục cười nói: "Xem ra công chúa không may, lần đầu làm liều lại đụng ngay phải đế sư."

Dung Oanh xấu hổ đến mức không biết để mặt mũi vào đâu, lí nhí: "Ta chưa từng gặp ngươi bao giờ."

Dù gì đây cũng là Thái Học viện, nơi ngày thường người ra vào đã vắng, nếu biết Văn Nhân Loan sẽ đi ngang, nàng thà bị phạt chép "Nội huấn" trăm lần cũng sẽ không kéo tay Lý Nguyện Ninh để leo tường.

Nam tử kia có một đôi mắt phượng dài đầy quyến rũ, cười lên rất không đứng đắn, khiến người ta cảm thấy y vừa lười biếng vừa phong lưu.

"Đại Lý Tự thiếu khanh, Hứa Tam Điệp, bái kiến Cửu công chúa."

Vào giờ này mà một kinh quan như Hứa Tam Điệp còn ở trong cung, chắc hẳn là đang bàn chuyện gì quan trọng. Dung Oanh nhớ tới trong viện vẫn còn Lý Nguyện Ninh chưa ra, liền do dự không biết có nên chờ nàng ấy hay không.

Văn Nhân Loan không truy hỏi thêm, nhưng nàng lại nhịn không được mà tự giải thích: "Ta vốn chỉ muốn ngắt một cành hoa mai rồi ra ngay, không phải cố ý gây chuyện…"

Hứa Tam Điệp nhíu mày khó hiểu: "Trong cung đầy hoa mai, có gì đặc biệt đến mức công chúa phải leo tường vào?"

"Nhưng là lục mai quý hiếm. Mấy cây trong Bách Xuân Viên đều bị bọn họ dời đi hết rồi. Ta cũng không tiện đi xin Thục phi hay Ngũ tỷ."

Hứa Tam Điệp không rõ ân oán giữa Dung Oanh và Dung Hân Vi, chỉ nghĩ giữa tỷ muội với nhau, có một cành hoa thôi mà cũng so đo. Văn Nhân Loan hơi nhíu mày, nói: "Trong viện ta còn một cây."

Dung Oanh nghe vậy lập tức sáng mắt, vui mừng nhìn hắn, bao nhiêu tủi thân trong lòng đều tan biến: "Vậy… ta có thể ngắt một cành không?"

Hứa Tam Điệp bật cười: "Đế sư đã nói vậy, tất nhiên là cho phép công chúa tùy ý ngắt rồi."

Văn Nhân Loan không từ chối, chỉ hơi gật đầu với nàng: "Đi thôi."

Vừa nghe nói vậy, Dung Oanh lập tức kéo váy chạy theo sau hắn, đầu bên kia bức tường, Lý Nguyện Ninh nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài cũng an tâm, trong lòng chỉ còn lại sự áy náy.

——

Sân của Văn Nhân Loan cách Quốc Tử Giám không xa, tuy diện tích không lớn nhưng lại tinh tế thanh nhã. Trong viện có một rừng trúc nhỏ, giữa sân là cây lục mai cao gần hai trượng đang nở rộ, từ xa đã thấy những đóa hoa màu xanh lục lẩn giữa sắc trắng rung rinh đầu cành.

Hắn ở triều có danh xưng là "đế sư", nhưng mọi người đều hiểu rõ, Thánh Thượng hiện tại đã gần năm mươi, đâu còn cần thầy dạy học, chẳng qua là mưu sĩ thân cận bên người. Vậy mà một người tuổi trẻ như hắn lại được đế vương trọng dụng, quả thật khiến người khác không thể không nể phục. Văn Nhân Loan thậm chí còn được đặc cách ban cho một điện riêng ở trong cung, tránh cho mỗi lần tiến cung lại phải phiền phức đi về.

Dung Oanh đi theo hắn bước vào sân, Văn Nhân Loan hái một cành mai đưa cho nàng, hỏi: "Là vì ngày giỗ của mẫu phi ngươi?"

Nàng kinh ngạc vì hắn còn nhớ, khẽ thốt lên: "Nhưng hình như ta chưa từng nói với ngươi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!