Chương 39: (Vô Đề)

Dưỡng thương một thời gian, sức khỏe của Dung Oanh dần dần hồi phục, trí nhớ đã mất cũng bắt đầu chậm rãi quay trở lại. Những chuyện vụn vặt giữa nàng và Tiêu Thành Khí cũng nhớ ra được đôi chút, duy chỉ có khoảng thời gian bên Văn Nhân Loan là mơ hồ đến không thể gom nổi một mảnh hoàn chỉnh.

Người hầu phía dưới tuân theo mệnh lệnh của Văn Nhân Loan, canh giữ nàng hết sức nghiêm ngặt, chỉ cần nàng có động tác bất thường là lập tức có người tiến đến dò hỏi.

Trên bàn mỗi ngày đều được bày một đĩa bánh hạnh nhân, dù có là cao lương mỹ vị đi nữa thì cũng chịu không nổi sự lặp lại nhàm chán. Dung Oanh mỗi lần thấy đĩa bánh đó đều chẳng buồn nhìn thêm một cái.

Tính cách của Bạch Giản Ninh vốn lạnh nhạt, không thích dính vào chuyện người khác. Khi thấy thân thể Dung Oanh chuyển biến tốt đẹp, nàng ấy liền thúc giục Văn Nhân Loan sớm đưa người đi.

Văn Nhân Loan cũng chẳng muốn tiếp tục đến Hiệt Phương Trai để chịu ánh mắt lạnh lẽo của nàng, sau buổi lâm triều liền đích thân đến đón người.

Trường An sau một khoảng thời gian mưa dầm liên miên cuối cùng cũng hé nắng. Dung Oanh đang giúp Bạch Giản Ninh cùng tiểu đồng đem đống sách trong phòng dọn ra phơi. Tay áo bị vén cao, lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại như ngó sen. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, một tay chống eo th* d*c, vừa nói chuyện với tiểu đồng vừa quay đầu lại vì nghe thấy tiếng bước chân — là Văn Nhân Loan.

Sắc mặt Dung Oanh hơi biến, theo bản năng lui về sau hai bước.

Động tác cùng biểu cảm ấy lọt hết vào mắt Văn Nhân Loan. Hắn dời ánh nhìn về phía Bạch Giản Ninh, mở lời: "Hôm nay ta đến đón nàng vào cung."

Bạch Giản Ninh gật đầu, nhắc nhở hắn: "Dung Oanh uống thuốc không ngoan, ngươi phải để ý kỹ. Loại thuốc này chỉ cần dùng thêm nửa tháng nữa là có thể ngừng rồi, uống thêm cũng vô ích."

Hắn gật đầu, bước đến bên cạnh Dung Oanh, cởi bỏ dây buộc tay áo đang được vắt chéo. Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cánh tay trần của nàng khiến nàng co người lại, định tránh ra sau, nhưng hắn đã dùng một chút lực giữ lại.

Văn Nhân Loan như thể không nhìn thấy sự lúng túng và kháng cự của đối phương, nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại tay áo lẫn mớ tóc rối, rồi lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô.

Dung Oanh cứng đờ người, trong lòng lại nhớ đến những lời mình từng nói với Dung Hi.

Nàng phải lấy lòng Văn Nhân Loan mới được. Chỉ có khiến hắn buông lỏng cảnh giác, nàng và Dung Hi mới có cơ hội thoát đi.

Văn Nhân Loan dìu Dung Oanh lên xe ngựa. Nàng không muốn đối mặt với hắn, liền dựa vào vách xe giả vờ chợp mắt. Hắn biết rõ nàng không thật sự ngủ nhưng cũng không vạch trần, chỉ ngồi lật xem một xấp sổ sách. Tiếng lật giấy nhè nhẹ trong xe tạo nên một cảm giác yên bình kỳ lạ, khiến nàng thiếp đi lúc nào không hay.

Văn Nhân Loan từng nhiều lần ngủ chung sập với nàng, quá quen thuộc với tiếng hít thở của nàng là thật ngủ hay giả vờ. Khi xác định nàng đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng kéo nàng ngả vào đùi mình, để tránh khi xe rung lắc, đầu nàng đập vào vách cứng của xe.

Trên phố, tiếng vó ngựa rền vang, Phong Thiện vén màn xe định bẩm báo nhưng vừa thấy Văn Nhân Loan đang nhẹ nhàng đắp áo cho Dung Oanh, lời đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Văn Nhân Loan chỉ liếc mắt nhìn y, hạ giọng: "Đã muộn."

Phong Thiện lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn quay đi thúc ngựa lên trước.

Phố xá Trường An bình thường cấm phi ngựa để tránh đạp phải người đi đường, nhưng quy định đó chẳng mấy tác dụng với đám công tử nhà quyền quý.

Tiêu Thành Khí đang dẫn theo một đội binh lính đuổi bắt thám tử do Yến vương phái đến, lại đụng phải một đoàn thương đội người đông thế mạnh. Đám người chen chúc khiến thám tử và binh lính của hắn ta bị tách ra. Trong lúc giằng co, có kẻ bị thương, lời qua tiếng lại rồi rút đao chửi mắng nhau.

Dân chúng đứng xem náo nhiệt, chỉ trỏ đầy ác ý với Tiêu Thành Khí. Hắn ta tức giận, mắng chửi thương đội một trận ra trò. Đám thương nhân cũng chẳng chịu nhún nhường, lập tức chửi lại.

Chẳng mấy chốc lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Tiêu Thành Khí nheo mắt nhìn — Phong Thiện cưỡi ngựa phóng tới, trong tay xách theo một cái đầu đẫm máu, ném thẳng vào giữa đám đông — đúng là tên thám tử vừa rồi chạy trốn. Mấy người trong thương đội hét toáng lên, dân chúng sợ hãi tán loạn.

Phong Thiện lại tỏ vẻ hòa nhã, nói: "Tiêu tướng quân, nên giải tán đi."

Tiêu Thành Khí vừa nhìn thấy y liền đoán ra Văn Nhân Loan chắc chắn đang ở gần. Hắn ta đang định lên tiếng thì một đại hán trong thương đội gầm lên: "Không được! Người chúng ta bị thương còn bị sỉ nhục, sao có thể bỏ qua chuyện này!"

Tiêu Thành Khí mặt trầm xuống, nghiến răng: "Ngươi đúng là không biết sống chết."

Phong Thiện không định can ngăn, chỉ nói: "Muốn đánh muốn giết gì cũng được, nhưng mời nhịn một lát. Công tử nhà ta không thích ồn ào. Đợi xe ngựa của công tử đi qua phố này, các ngươi muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến ta. Nhưng nếu lúc đó còn dám va chạm đến người, thì đừng trách công tử nhà ta tính khí không tốt."

"Văn Nhân Loan có ý gì đây?" Tiêu Thành Khí không vui.

"Ý là — tất cả câm miệng nhường đường."

Lời vừa dứt, đám đông vốn còn đang huyên náo lập tức im phăng phắc, không ai dám hó hé thêm một câu.

Ai ở Trường An mà chẳng biết thân phận của Văn Nhân Loan. Bách tính trong thành đã sớm cam chịu, ngầm xem hắn là tân chủ thiên hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!