Chương 38: (Vô Đề)

Ký ức của Dung Oanh tuy lộn xộn, nhưng vẫn còn nhớ rõ nhân vật Triệu Miễn – phần lớn là nhờ Dung Hi.

Vinh Quốc công vốn dĩ sủng ái cháu ngoại lộ liễu, nên cũng một lòng muốn đẩy Dung Kỳ lên ngôi. Dung Hi là cháu gái ông, khi chưa lấy chồng thì tính tình phóng túng, hành xử chẳng kiêng nể ai, sau lại chán ghét Triệu Miễn khô khan nhạt nhẽo, chẳng mấy khi cho y sắc mặt tốt. Trong yến tiệc cung đình, nàng ta còn có thể trêu đùa với mỹ nam trước mặt hắn như chẳng có gì.

Trước kia Dung Oanh từng nghĩ Triệu Miễn là người nhu nhược, hiền lành, nên mới làm như không thấy những chuyện Dung Hi gây ra, vì dù sao thì Dung Hi cũng mang đến cho y vinh hoa phú quý không ai sánh được. Mãi đến tận hôm nay nàng mới hiểu: y chẳng qua chỉ là nhẫn nhịn chờ thời, đợi đến ngày có thể hoàn toàn hủy diệt Dung Hi.

Dung Oanh bước vào nội thất, thấy Dung Hi đang ngồi trước án thư. Khuôn mặt tái nhợt vô hồn, giấy mực tốt nhất của Tây Vực rơi rớt đầy trên thảm, nghiên mực và bút cũng đổ nghiêng.

Nghe có người vào, Dung Hi chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói:

"Cút đi."

Từ nhỏ đã quen bị nàng ta bắt nạt, nên Dung Oanh theo bản năng vẫn thấy sợ. Nhưng nghĩ đến hiện giờ họ là hai người duy nhất còn có thể nương tựa nhau, nàng liền cố lấy dũng khí gọi:

"Tam tỷ tỷ… Tỷ có ổn không?"

Dung Hi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:

"Ngươi còn sống?"

Vừa nói xong, ánh mắt lại liếc đến vùng cổ bị tóc che phủ hờ hững của Dung Oanh, thấp thoáng nhìn thấy vết sẹo. Nàng ta lập tức thu ánh nhìn lại, giọng trầm xuống:

"Xem ra ngươi cũng khổ không ít."

"Đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Dung Oanh làm theo. Dung Hi liền chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lẫm, chất vấn:

"Ngươi với ta đều là tù nhân, vậy mà giờ ngươi lại có thể tự do vào phủ công chúa, còn mặc quần áo may từ chất liệu tốt nhất, có thị vệ luôn kè kè bên cạnh. Là Tiêu Thành Khí hay Lương Hiết cho ngươi đặc quyền đó?"

"Tiêu Thành Khí?" Dung Oanh chau mày, nghĩ ngợi rồi lắc đầu, "Ta không nhớ gì cả."

"Ngươi nói gì cơ?"

Nàng khó xử đáp:

"Không giấu gì tam tỷ, ta sống sót từ cõi chết trở về, sau trận bệnh nặng thì tỉnh lại đã không còn nhớ được nhiều chuyện. Rốt cuộc đã quên bao nhiêu, ngay cả ta cũng không rõ nữa."

Nàng xưa nay ít giao du với người ngoài, lại càng không nói đến thế tử của phủ Bình Nam Vương. Lương Hiết đã đành, sao ngay cả Tiêu Thành Khí cũng từng có quan hệ với mình?

"Không nhớ ra?" Dung Hi nghi ngờ nhìn nàng, "Vậy định đến bao giờ mới nhớ lại? Đừng nói là đến cả kẻ thù cũng quên luôn nhé?"

Chiếc áo ngoài trên người Dung Hi chỉ khoác hờ, mái tóc rối bời chưa chải chuốt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và xanh xao, khác hẳn dáng vẻ cao ngạo từng khiến người khác không dám đến gần.

Dung Oanh không biết nàng ta đã phải chịu đựng những gì trong thời gian qua, nhưng nhìn vào là hiểu – Dung Hi mới là người rơi vào tình cảnh thê thảm nhất. Với tính cách kiêu ngạo như vậy, giờ lại bị kẻ từng bị mình xem thường – phò mã phản bội, cầm tù. Có lẽ nàng ta vừa hối hận, vừa căm phẫn đến tột cùng. Chỉ cần trong phòng có sẵn đao kiếm, Dung Hi chắc chắn sẽ không ngần ngại chém chết Triệu Miễn.

"Là Văn Nhân Loan." Dung Oanh nói thật.

Dung Hi sững người, sau đó lập tức lộ rõ vẻ chán ghét.

"Thì ra là hắn. Ta không tin nổi hắn là Dung Hoài Cảnh. Đã chết sạch từ mười bảy năm trước rồi còn gì. Mà hắn lại còn dám vỗ ngực mưu quyền soán vị, thật nực cười hết sức."

Dung Oanh không định giấu gì, liền kể lại toàn bộ những gì mình biết. Nghe đến đoạn Văn Nhân Loan đối xử với nàng khác lạ, sắc mặt Dung Hi thay đổi hẳn, hừ lạnh:

"Ta trước giờ thật không nhìn ra, ngươi lại có bản lĩnh như vậy. Có thể khiến Văn Nhân Loan đối xử đặc biệt đến thế."

Nàng ta dĩ nhiên biết trước kia Dung Oanh sống trong cung chẳng sung sướng gì, vì thế mới càng thêm lo lắng. Hiện giờ bản thân đã bị giam lỏng, nếu Dung Oanh chịu giúp thì vẫn còn đường cứu, nhưng nếu bị Văn Nhân Loan dụ dỗ vài câu, làm nàng cam tâm tình nguyện nằm dưới thân kẻ thù, thì mới thực sự tuyệt vọng.

Dung Oanh cũng không biết nên giải thích sao cho đúng. Người như Văn Nhân Loan chắc chắn không vô cớ mà đối tốt với nàng. Hẳn là trước đây giữa họ đã từng có một đoạn quá khứ gì đó. Tuy nàng không nhớ rõ, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy chột dạ. Giọng nàng hạ xuống, nói nhỏ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!