Chương 35: (Vô Đề)

Theo như lời dặn của Linh Xuân, Dung Oanh tiếp tục giả vờ hôn mê, chờ lúc cảnh giác lơi lỏng để tìm cơ hội trốn đi.

Nàng nhớ tới đêm đó Văn Nhân Loan nằm bên cạnh mình, tiếng hô hấp mờ nhạt mà áp sát, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến nàng vô cớ thấy sợ, trong lòng cứ mơ hồ bất an. Nhưng giờ chẳng còn ai có thể giúp nàng, nếu muốn sống sót rời khỏi đây, chỉ có thể dựa vào chính mình. Bằng không, một khi nàng thật sự bị phát hiện đã tỉnh lại, sớm muộn cũng sẽ trở thành món đồ chơi trong tay kẻ thù… hoặc chết dưới tay hắn trong một trận tra tấn nào đó.

May mà sau khi tỉnh lại, cơ thể nàng đã dần hồi phục, ít nhất đi vài bước cũng không đến nỗi thở không ra hơi. Linh Xuân vẫn đều đặn sắc thuốc cho nàng như thường lệ, hầu hạ nàng uống xong rồi nói là chuẩn bị tiễn Bạch Giản Ninh ra ngoài.

Bạch Giản Ninh rảnh rỗi thì thường thay đạo bào tinh tươm để ra ngoài khám bệnh làm từ thiện, trên đầu chỉ cài một trâm đơn giản. Bên cạnh nàng ấy luôn có một đồng tử đi theo, phần lớn thời gian đều không rời nửa bước.

Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Văn Nhân Loan, người ngoài không được phép bước vào Hiệt Phương trai, bọn họ cũng khó lòng rời khỏi nơi này.

Dung Oanh thấp người hơn Bạch Giản Ninh một chút, còn Linh Xuân thì vóc dáng vừa khéo. Trong lòng nàng từ sớm đã lên kế hoạch sẵn.

Khi Bạch Giản Ninh vừa thay xong áo ngoài, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phía Linh Xuân, tưởng rằng Dung Oanh xảy ra chuyện nên lập tức quay đầu chạy vào phòng, đồng tử cũng hấp tấp chạy theo.

Linh Xuân ẩn mình phía sau cửa, đợi đến khi Bạch Giản Ninh bước vào liền nhanh tay đánh ngất nàng ấy. Dung Oanh thì dùng mảnh sứ kề lên cằm đồng tử, trầm giọng uy h**p: "Không được kêu!"

Nàng ngừng lại một chút, như cảm thấy việc dùng cách này uy h**p người khác cứu mình có phần vô ơn, nên bổ sung một câu: "Sẽ không làm hại các ngươi. Những ngày qua… cảm ơn đã chăm sóc."

Đồng tử ban đầu kinh ngạc vì nàng tỉnh lại, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, cũng không giãy giụa hay phản kháng, dường như không sợ nàng thật sự rời đi. Y biết Linh Xuân không dễ đối phó, thấy nàng ấy đang tìm dây thừng để trói mình cũng không hô hoán, ngược lại còn nhỏ giọng nhắc nhở Dung Oanh: "Cô nương tốt nhất nên tranh thủ rời đi. Nếu để trong cung phát hiện, e rằng sẽ rất khó chịu."

Dung Oanh mặt mày trắng bệch, đáp ngắn gọn: "Hiện tại cũng chẳng dễ chịu gì."

Nói xong liền không để ý gì nữa, động tác càng thêm dứt khoát.

Nàng thuần thục cởi áo ngoài của đồng tử, Linh Xuân thì giúp nàng búi tóc gọn gàng. Từ bên ngoài nhìn vào, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có gì khác biệt. Linh Xuân còn cởi luôn áo ngoài của Bạch Giản Ninh, để nàng ấy nằm bất tỉnh trên giường, còn mình thì thay bộ đạo bào kia, cả hai người đều đeo mạng che mặt đã chuẩn bị từ trước.

Đồng tử bị trói chặt, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn hai người rời đi.

Linh Xuân đã an bài sẵn từ trước, ra khỏi ngõ sẽ có xe ngựa chờ sẵn. Chỉ cần vượt qua được cửa thành, nàng ấy và Dung Oanh sẽ được tự do. Tới Dương Châu, sẽ có người của Hoàng thượng tiếp ứng, sau đó đón cả người nhà của nàng ấy theo. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.

Hôm nay nắng có phần gay gắt. Trong thành Trường An, nữ quyến ra đường thường mang mũ có rèm, nên hai người che mặt như vậy cũng không quá kỳ lạ.

Thị vệ canh giữ cửa Hiệt phương trai thấy Linh Xuân cải trang thành Bạch Giản Ninh thì không nghi ngờ gì, chẳng buồn nói chuyện, cũng không ngăn cản.

Dung Oanh vẫn còn quấn vải trắng quanh cổ, mặt thì bị mạng che kín, mặc bộ đạo bào viền tím nhạt, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, eo thắt nhẹ. Thị vệ nhìn nàng chằm chằm một lúc, nhưng không phát hiện điều gì khác lạ, cuối cùng cũng phất tay cho qua.

Mọi chuyện còn thuận lợi hơn dự tính.

Khoảnh khắc vượt qua cổng viện, tim Dung Oanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng vội nắm lấy tay Linh Xuân. Nhận ra nàng đang lo lắng, Linh Xuân nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng như trấn an.

Người đánh xe không hỏi han gì, đỡ hai người lên xe ngựa rồi nhanh chóng cho xe chạy thẳng về phía cổng thành. Để đề phòng, trước khi đi Dung Oanh đã cầm theo cả thẻ bài lệnh của Bạch Giản Ninh, phòng khi bị kiểm tra sẽ không lộ sơ hở.

Xe ngựa lắc lư nhưng vẫn khá vững, Linh Xuân tháo mũ có rèm xuống, vừa canh chừng bên ngoài vừa giải thích tình hình hiện tại với Dung Oanh:

"Nếu ra khỏi thành mà không thể đi về phía nam, nô tỳ sẽ đưa công chúa đi Lạc Dương. An Xương vương đóng quân ở đó, chắc chắn sẽ không để công chúa bị người khác sỉ nhục…"

Dung Oanh chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, ký ức hỗn loạn, lúc nhớ lúc quên. Dường như có những chuyện nàng cố ý muốn quên, lại có chuyện cố chấp muốn giữ.

"Vậy… tam ca đâu? Huynh ấy rốt cuộc khi nào mới có thể trở về? Tam ca là đại tướng quân, nhất định sẽ lấy lại Trường An."

Sinh nhật mười bảy tuổi của nàng trôi qua giữa lúc phản quân công thành, không ai nhớ, cũng chẳng ai chúc mừng. Nàng đã lớn lên ở nơi này suốt mười bảy năm, như một đóa hoa nở trong góc khuất, lặng lẽ không ai hay, đẹp đẽ nhưng chẳng rực rỡ. Nàng chưa từng được nhiều ánh nắng, nhưng lại phải chịu đựng bao nhiêu giông tố mưa bão không nơi che chắn.

"Tam hoàng tử nhất định sẽ bình an. Công chúa chỉ cần sống sót… mới có thể gặp lại được người."

Dung Oanh trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi:

"Dung Hân Vi… còn sống không?"

Linh Xuân khựng lại, nhớ đến tin tức nghe được hôm trước, khẽ lắc đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!