Hành cung Dương Châu do hoàng đế đến tị nạn nên được tu sửa lại. Tin tức Tiêu Thành Khí và phò mã Triệu Miễn dẫn binh tạo phản vừa truyền đến, hoàng thượng ở Dương Châu liền lập tức phẫn nộ đến mức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Dung Tễ hiện nắm giữ hơn phân nửa binh quyền, phần lớn việc lớn trong triều đều do hắn ta định đoạt. Vinh Quốc công thì vẫn nuôi tham vọng không dứt, muốn lợi dụng thời cơ loạn thế để nâng đỡ Dung Kỳ lên ngôi, nhưng ông ta cũng biết hiện giờ tình hình cực kỳ rối ren, chuyện chống lại phản quân là quan trọng nhất, nên tạm thời chỉ có thể âm thầm đề phòng Dung Tễ nhân cơ hội đoạt quyền xưng đế.
Dương Châu cách xa kinh thành, hoàng đế lại nằm liệt giường, không thể giải quyết được tình thế nguy cấp của phản quân. Giữa lúc các quận sốt ruột, Trường An cũng chìm trong hỗn loạn, thiên hạ đại loạn, chẳng ai rõ rốt cuộc nên giữ vững cái gì, cũng không còn ai đỡ nổi cho ai. Trong ngoài đều tuyệt vọng, sinh ra một cảm giác bi ai đến tột cùng.
Nhưng rất nhanh sau đó, lời đồn về thân thế của Văn Nhân Loan lan truyền khắp nơi. Mọi người nghe nói đám phản quân cùng những kẻ đồ sát dân trong thành kia không cùng phe với Yến vương, cũng không phải cùng một lũ. Ngay lập tức, từng đô hộ phủ nối đuôi nhau quy thuận lại Trường An.
Lý tướng quân khi đang suất lĩnh binh mã ở Lương Châu chống giặc, nghe tin đồn thì vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Nhưng sau đó suy ngẫm lại, ít nhất chứng minh Văn Nhân Loan không phải cấu kết với Yến vương, càng không dẫn Hung Nô vào giày xéo bách tính Đại Chu, cũng không có ý đồ nhường thành cho giặc đổi lấy vinh hoa. Nghĩ vậy rồi, Lý tướng quân cũng tạm thời nhẫn nhịn.
Văn Nhân Loan vốn là mưu sĩ dưới trướng Yến vương, sau khi cánh đã đủ lớn liền ngả về triều đình, giả vờ vâng lệnh Yến vương nhưng lại âm thầm cắt đứt sự kiểm soát của Yến vương, mượn sức những thế lực riêng để tự lập. Đợi đến khi trong tay có đủ quyền lực liền đảo loạn cục diện. Những năm gần đây, vì tranh đoạt vị trí thái tử mà triều đình thay máu hàng loạt đại thần, trong đó phần lớn đều có bóng dáng hắn thao túng. Bởi vậy dù hoàng quyền đã dời sang Dương Châu, hắn vẫn có thể dễ dàng dựng lại một triều đình khác ở Trường An.
Số ít quan viên còn ở Trường An đa phần đều là người nhà sống tại đây, không đành lòng rời bỏ. Trải qua bao biến cố thăng trầm, bọn họ nghĩ thông suốt, lần lượt hướng về Văn Nhân Loan. Chỉ có vài người ngoan cố không chịu cúi đầu, vẫn lén mắng đồng liêu đầu hàng là đồ phản bội.
Mục Hoàn Đình là một trong số đó. Ông bi ai vì cái chết của Dung Oanh, nhưng không thể thay nàng báo thù, chỉ đành đệ đơn xin từ chức. Trong khi đó, Lương Hiết vẫn sống như trước, không nịnh bợ cũng chẳng kiêng dè, chỉ làm tốt chức phận của mình. Dường như người ngồi trên ngai vàng là ai, y cũng chẳng màng quan tâm. Một lần Mục Hoàn Đình theo phu nhân ra chợ mua thức ăn, lại trùng hợp gặp được Lương Hiết.
Rõ ràng so với ngai vàng kia, Lương Hiết quan tâm nhiều hơn tới bữa ăn hôm nay có gì, sinh kế bách tính ra sao.
Bách tính Trường An vốn đã trải qua kinh hoàng, nay hoàng cung đổi chủ, họ tuy bàn tán xôn xao nhưng cuộc sống thường ngày vẫn tiếp diễn như cũ. Có chăng chỉ là thỉnh thoảng thở dài một tiếng, nhớ về công chúa từng đứng phát lương giữa ngày tuyết rơi.
Dung Oanh chưa chết, nhưng cũng mãi không thể tỉnh lại.
Lúc đầu, Văn Nhân Loan muốn Bạch Giản Ninh đưa nàng hồi cung, để tiện ngày ngày chăm sóc. Nhưng Bạch Giản Ninh cực kỳ chán ghét hắn, không muốn thấy hắn lượn qua lượn lại trước mặt, viện đủ lý do để từ chối.
Nàng hôn mê gần nửa tháng, tỉnh lại đôi lần cũng chỉ mơ mơ màng màng, miệng mê sảng không dứt. Bạch Giản Ninh muốn đút thuốc cho nàng cực kỳ vất vả, đều bị nàng nôn ra. Văn Nhân Loan gần như mỗi ngày đều đến, sắc mặt ngày càng u ám.
Nhìn thân thể Dung Oanh gầy gò như que củi, cuối cùng bên viện đưa tới một nha hoàn mới, khiến Bạch Giản Ninh có chút rảnh tay.
Vừa nhìn thấy Dung Oanh trên giường bệnh, Linh Xuân đã đỏ hoe mắt, nhào vào mép giường mà khóc thút thít.
Bạch Giản Ninh ra ngoài làm y thiện, Linh Xuân liền ở lại chăm sóc Dung Oanh. Ngẫu nhiên nàng sẽ tỉnh lại, nói vài câu đứt quãng. Theo lời dặn, mỗi lần nàng có dấu hiệu tỉnh lại, Linh Xuân đều phải báo ngay cho Văn Nhân Loan.
Linh Xuân hầu như không thể vực dậy tinh thần. Mỗi ngày đều muốn làm việc gì đó để phân tán suy nghĩ, bằng không sẽ nhớ lại cảnh phản quân đồ sát trong cung. Bạn thân nhiều năm, thị vệ quen thuộc đều đã chết, giờ đến Dung Oanh cũng nửa sống nửa chết nằm đây, mọi thứ bỗng như sụp đổ, đời nàng ấy bị phá nát trong chớp mắt.
Trước đây nàng ấy còn từng nghĩ, Dung Oanh có hôn sự tốt đẹp, nếu nàng ấy được cùng theo ra khỏi cung, hẳn có thể an ổn sống nửa đời sau.
Nay, Linh Xuân chỉ còn biết oán giận Văn Nhân Loan, mắng hắn ép Dung Oanh tới chết, nhẫn tâm sát hại bao người ở kinh thành…
——
Lại đến tiết Thanh Minh.
Lương Hiết đứng bên bờ sông cầm dù, dầm mưa đã lâu. Mưa đánh rào rào lên tán ô, hồ nước gợn sóng lăn tăn. Tiếng vó ngựa và bánh xe nghiến lên đá xanh dần tới gần, cuối cùng dừng ngay cạnh y.
Tiêu Thành Khí vén màn xe lên, hỏi: "Lương Hiết? Sao còn đứng ở đây?"
Hôm nay là tiết Thanh Minh, Tiêu Thành Khí cũng mang nét u sầu, cố nén tâm tình để lên tiếng với y.
"Mới nãy dưới cầu có người cúng tế Cửu công chúa." Lương Hiết đáp, "Nghe họ lẩm bẩm khấn vái khi hóa vàng mã, chẳng hiểu sao lại đứng lại xem, cứ thế nhìn đến giấy vàng cháy hết."
Tiêu Thành Khí nghẹn lời, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào để an ủi.
Hắn ta muốn đi tế bái, nhưng lại cảm thấy nếu Dung Oanh thực sự đã chết, e là nàng cũng không muốn nhìn thấy mình. Dù sao thì, trong số những người đã dồn nàng vào chỗ chết, hắn ta cũng có phần. Trước kia, Dung Oanh từng thật lòng với mình, vậy mà hắn ta lại lợi dụng nàng, hại chết người thân của nàng.
Tiêu Thành Nghiên tuy được cứu từ giáo phường ra, nhưng cũng bị tra tấn đến mức thần trí mơ hồ, vừa nhìn thấy Dung Hân Vi liền hoảng loạn la hét. Tiêu Thành Khí chỉ còn biết kiên nhẫn trấn an, tạm thời giữ lại tính mạng Dung Hân Vi. Chờ đến khi Tiêu Thành Nghiên khôi phục trí nhớ, hắn sẽ để nàng ấy tận tay trả lại hết những khổ đau mình từng chịu. Còn những kẻ đã nhân lúc Tiêu gia gặp nạn mà làm nhục các tỷ muội hắn ta, một tên cũng đừng mong thoát.
"Rơi vào hoàn cảnh hôm nay, cả ta và ngươi đều chưa từng nghĩ tới."
Lương Hiết không đáp lại lời hắn ta, ánh mắt dừng lại ở đám tro ướt đẫm nước mưa dưới chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!