Chương 32: (Vô Đề)

Chỉ một nén nhang trước, Dung Oanh còn vừa chia tay Dung Trăn, trông thấy cậu nước mắt đầy mặt xoay người rời đi, nàng cứ ngỡ vị hoàng đệ ôn hòa thiện lương ấy sẽ sống sót mà thoát thân. Nào ngờ giờ phút này lại tận mắt thấy đầu thằng bé lăn xuống đất, lấm lem tro bụi.

Văn Nhân Loan là phản quân đứng đầu, là kẻ phản loạn ẩn nấp suốt nhiều năm trong triều đình. Hiện tại thiên hạ đại loạn, triều đình sụp đổ, mà mỗi bước đổ vỡ đều có bóng dáng hắn tiếp tay.

Trương Vân Lễ nhìn thấy Dung Oanh sợ đến nỗi cứng họng, liền vung đao cười lớn, giọng càn rỡ:

"Quả nhiên là cùng huyết mạch! Đều là lũ chuột nhắt vô dụng!"

Dung Oanh không dám nhìn cái đầu lăn trên đất, cũng quên đi cơn đau đang giày vò thân thể, trong lòng chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng. Nàng lấy hết can đảm, hỏi:

"Là đế sư muốn ta chết sao?"

Ánh mắt Trương Vân Lễ trở nên âm u, ông ta cười nham hiểm rồi nói:

"Dĩ nhiên rồi. Thiếu chủ đối với các ngươi hận không thể lột da ăn thịt, đã hạ lệnh phải nhổ cỏ tận gốc hoàng thất. Hôm nay ta đến đây chính là để giết ngươi, nể tình ngươi trông cũng không khó coi, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây."

Sắc mặt nàng trắng bệch, môi run rẩy, không biết là vì đau hay vì sợ. Tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

"Văn Nhân Loan từ đầu tới cuối đều là phản tặc… Cái gọi là nâng đỡ triều cương, cứu vớt thiên hạ, tất cả chỉ là dối trá..."

"Phản tặc chưa bao giờ là thiếu chủ?" Trương Vân Lễ cười lạnh, "Vụ huyết án ở Thu Hoa đình đã mười bảy năm, các ngươi lại quên mất ngai vàng này cướp được từ tay ai? Vinh hoa phú quý các ngươi hưởng thụ dễ dàng như vậy, có từng nghĩ tới bao nhiêu người bị vùi thây oan uổng, bao nhiêu tiếng oan bị chôn vùi không được minh oan?"

Lưỡi dao trong tay ông ta vấy máu, ánh thép lạnh lóe lên phản chiếu trong mắt người này khiến nàngrợn sống lưng.

"Vậy, hắn cũng hận ta, ghét ta… đúng không?" Dung Oanh ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện viện Tẩy Hoa đầy hoa hạnh đang nở rộ, cảnh xuân tươi đẹp vô ngần, nhưng nàng vì ốm đau kéo dài mà chưa từng để ý tới.

Trương Vân Lễ thấy nàng còn có tâm trạng ngắm hoa, tưởng nàng cố tình câu giờ, liền mất kiên nhẫn, quát:

"Đừng dài dòng nữa! Dù ta không giết ngươi, ngươi rơi vào tay thiếu chủ cũng không sống được bao lâu đâu!"

Dung Oanh không còn ý định bỏ trốn. Cơ thể nàng đau đến gần như rã rời, đứng vững đã khó, nói gì đến việc chạy. Chạy đến nơi nào đi nữa thì kết cục cũng chỉ là cái chết.

Nàng chỉ cảm thấy chua xót… Hôm qua còn lo lắng không biết Văn Nhân Loan giờ ra sao, còn mong ngóng ngày hắn trở về.

Hóa ra, người nàng thầm thích suốt bao lâu nay, từ đầu đã chẳng hề để tâm đến nàng. Trong mắt hắn, nàng thậm chí không bằng một con chó con mèo. Bởi vì đến cả con thú, người ta còn không nỡ bỏ rơi dễ dàng như vậy.

Từng ngày từng tháng bên nhau giờ như một giấc mộng. Mộng tỉnh rồi, đau đến tận xương tủy, nhưng đến cơ hội hiểu rõ cũng không có.

Dung Oanh cảm thấy như bản thân đang đứng trên một khối băng lớn, còn chính mình thì chìm dần trong dòng nước lạnh giá, bị quên lãng, bị phản bội, bị dùng rồi vứt bỏ. Từng việc, từng người, như những nhát búa phá tan mặt băng, đến cuối cùng nàng chẳng còn nơi bấu víu, chỉ có thể rơi xuống nước rét buốt, hít thở không thông, lạnh buốt tận tim gan.

Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy, trách nàng ngu ngốc, trách nàng si tình.

Trương Vân Lễ mất kiên nhẫn, đang định bước lên gần nàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng tới. Ông ta nghi hoặc quay đầu nhìn ra cửa, liền thấy Dung Oanh đã giơ kiếm lên đặt trên cổ.

"Ngươi…"

Lời còn chưa dứt, nàng đã vung kiếm hạ xuống—

Cùng lúc đó, người trong Tẩy Hoa điện ập tới, trường thương vung ra đỡ lấy lưỡi kiếm nhưng vẫn chậm một nhịp. Máu lập tức trào ra.

Dung Oanh ngã xuống, được Lương Hiết lao đến đỡ lấy, ôm nàng vào lòng. Y cởi áo ngoài băng chặt vết thương đang không ngừng tuôn máu trên cổ nàng. Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên nôn ra một ngụm máu lớn, sắc đỏ loang cả ngực áo, hơi thở yếu ớt như cá bị ném lên bờ.

Tiêu Thành Khí vừa dẫn người vào, trường thương trong tay cản Trương Vân Lễ lại. Vừa quay đầu nhìn thấy cảnh ấy, mắt hắn ta đỏ bừng, tức giận quát lớn:

"Ai cho ngươi làm vậy?!"

Lương Hiết ôm gáy Dung Oanh, bế bổng nàng lên rồi lập tức quay người chạy. Tiêu Thành Khí vội hỏi:

"Ngươi định mang nàng đi đâu?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!