Chương 31: (Vô Đề)

Trông thấy đầu xuân sắp tới, Trường An vẫn bị vây chặt kín như bưng, không kẽ hở, đến mức chiến báo cũng không thể truyền vào được nữa. Phản quân đang công đến đâu, không ai rõ. Viện binh bao giờ đến cứu Trường An lại càng không có chút manh mối.

Dung Hi bận đến sứt đầu mẻ trán, không còn hơi sức mà lo chuyện trong cung. Lúc đầu nàng ấy phụ trách đe dọa dân chúng, còn Dung Oanh thì ở phía sau làm nhiệm vụ xoa dịu lòng người, trấn an nhân tâm. Bách tính trong thành nhờ vậy mà dần dần ổn định, những kẻ gây rối cũng không tạo thành sóng gió quá lớn. Nhưng kể từ khi Dung Oanh đổ bệnh, oán khí của dân chúng lại âm thầm tăng lên.

Dung Hi một thời gian dài không vào cung, nghĩ đến chuyện Dung Oanh bệnh đã nhiều ngày, liền quyết định đích thân vào thăm. Triệu Miễn hiếm khi không ngăn cản, thậm chí còn tiễn nàng ấy ra tận cửa, giúp nàng ấy khoác thêm một chiếc áo choàng rồi đưa nàng ấy lên xe ngựa.

Hai bên tường cung thấp thoáng những cành hoa trơ trụi, đầu cành đã hàm chứa chồi non, chỉ chờ trời ấm thêm chút nữa là sẽ đua nở rực rỡ.

Dung Oanh đang dưỡng bệnh trong Tẩy Hoa điện, đến việc đi chùa cầu phúc cũng bị nàng phá hỏng.

Nàng vốn rất ghét uống thuốc, khó khăn lắm mới đỡ hơn chút, vậy mà lại bị phạt quỳ đến nhiễm lạnh rồi phát bệnh lần nữa. Tẩy Hoa điện chỉ còn lại ba cung nhân hầu hạ, vốn đã hiu quạnh, nay lại thiếu vắng tam hoa và mèo manul, khiến nơi này càng thêm trống trải, khiến nàng ngột ngạt, buồn bực không thôi.

Trước đó không lâu, Dung Hân Vi sau khi uống rượu tại cung Triệu quý phi, vì quá nhàm chán nên chợt nhớ đến muốn ghé xem Dung Oanh. Vào cửa thấy nàng đang đùa giỡn với tam hoa và mèo manul. Dung Hân Vi từ trước đến nay chưa từng thấy mèo manul, nghĩ nó là giống mèo kỳ lạ nên cứ nhất quyết đòi ôm thử. Nhưng mèo manul vốn dã tính khó thuần, bị nàng ta ép bế lên liền phát điên mà cào thẳng vào mặt, để lại một vết xước dài rớm máu.

Dung Oanh vội vã ra xin lỗi, nhưng Dung Hân Vi lại tàn nhẫn đòi xử tử con mèo. Nàng đành phải đến cầu xin Thái hậu. Triệu quý phi lo cho con gái nên đã mắng nàng ta một trận, cuối cùng Dung Hân Vi mới miễn cưỡng đồng ý, nếu chịu quỳ ngoài điện ba canh giờ thì sẽ bỏ qua chuyện này.

Con mèo manul là do Tiêu Thành Khí để lại cho nàng, nó vô tội, là súc sinh thì càng không biết tự bảo vệ. Là chủ nhân, nàng chỉ có thể tận lực che chở, dù có bị uất ức đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Thời tiết lại đang rất lạnh, khi nàng quỳ xong ba canh giờ trời đã về chiều, thân thể lạnh cóng đến run cầm cập.

Dung Oanh quỳ đến mức hai chân tê cứng, cuối cùng được Linh Xuân và cung nữ đỡ lên kiệu mới về được đến điện.

Nàng tưởng chuyện đến đây là xong, không ngờ vừa hồi cung đã thấy hai cung nữ khóc nức nở, dâng lên thi thể của tam hoa đã bị dìm chết, còn con mèo manul thì bị Dung Hân Vi mang đi.

Dung Hân Vi giữ lời không giết mèo manul, nhưng lại gi. ết c. hết tam hoa.

Dung Oanh cố nén nước mắt, không bật khóc thành tiếng, nhưng đêm đó đau buồn tới mức không sao chợp mắt. Dù hai chân còn đang đau nhức, sáng sớm hôm sau nàng vẫn quyết tâm đi tìm Dung Hân Vi để hỏi cho ra lẽ.

Linh Xuân cũng phẫn nộ vô cùng, ban đầu không muốn để Dung Oanh uất ức mà phải đi, nhưng thấy nàng kiên quyết, cũng chỉ còn cách đi theo.

Vốn nghĩ Dung Oanh sẽ lại mềm mỏng, vừa khóc vừa năn nỉ như mọi lần, không ngờ người xưa giờ luôn dịu dàng như nước ấy, đến khi thật sự nổi giận lại khiến người ta giật mình kinh sợ.

Khi Dung Oanh bước vào thấy Dung Hân Vi đang chuẩn bị buông lời mỉa mai, còn chưa kịp mở miệng, một cái tát giòn tan đã vang lên giữa không trung, đánh cho nàng ta lảo đảo tại chỗ.

Dung Oanh mặt lạnh như băng, bàn tay còn hơi run run, hốc mắt ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn gắt gao trừng thẳng vào đối phương.

"Ngươi thật to gan— A!"

Câu chưa dứt, một cái bạt tai nữa lại giáng thẳng vào mặt.

Dung Hân Vi tức đến phát điên, còn Dung Oanh thì dẫn váy chạy một mạch đến cung Thái hậu nhận phạt. Dung Trăn nghe tin cũng lập tức chạy tới, vừa than khóc vừa cầu xin cho nàng, cuối cùng còn lôi cả Dung Hi và Lương Hiết ra để lấy cớ.

Thái hậu e ngại việc Dung Oanh là vị hôn thê của Lương Hiết, người đang được trọng dụng, cũng không muốn chuyện lớn chuyện bé lan truyền khắp nơi, bèn xử phạt Dung Oanh quỳ thêm hai canh giờ, đồng thời sai người canh giữ không cho Dung Hân Vi tiếp tục đến Tẩy Hoa điện. Dung Hân Vi khóc mắng om sòm, nhưng rất ít người thật sự tin Dung Oanh dám đánh nàng ta.

Sau lần bị phạt đó, Dung Oanh lại đổ bệnh lần nữa. Trong cơn bệnh, Lương Hiết từng cùng Dung Trăn đến thăm, còn định đưa cho nàng một con mèo khác, nhưng Dung Oanh thương tâm đến mức không chịu nhận.

Khi trời ấm dần lên, nàng phát hiện hoa hạnh trong sân cũng bắt đầu nở, mà hình ảnh Văn Nhân Loan ôm tam hoa nhảy xuống từ đầu tường vẫn còn rõ mồn một trong đầu. Nhưng lúc bất chợt ngoảnh lại, mới nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi gần một năm. Văn Nhân Loan không còn, tam hoa cũng không còn. Mọi thứ nàng từng quý trọng, cuối cùng đều lần lượt rời bỏ nàng mà đi. Nàng luôn như thế, chẳng giữ nổi điều gì bên mình.

Khi hơi thở mùa xuân dần dần dày lên, Trường An vẫn chưa bị công phá. Các tướng sĩ cũng bắt đầu buông lỏng, dân chúng trong thành thậm chí còn tổ chức cả hội đèn lồng dịp Nguyên Tiêu. Sinh nhật Dung Oanh sắp đến, thấy sắc mặt nàng tiều tụy, Dung Trăn khuyến khích Lương Hiết mời nàng đi xem hội đèn. Nhưng Lương Hiết lại lấy lý do đường hoàng để từ chối.

Sau đó, Lương Hiết đi tìm Dung Hi, hy vọng nàng ấy có thể ra lệnh tăng cường phòng bị trong thành. Nào ngờ Dung Hi lúc ấy lại đang đi theo đám công tử trẻ tuổi tham gia thơ hội nghe nhạc, hoàn toàn không lo đến tình hình căng thẳng ngoài thành.

Ngay lúc Trường An đang bước vào đầu xuân, mọi người vì đã chịu đựng cả mùa đông dài lạnh giá nên dần dần lơi lỏng cảnh giác, thì phản quân bỗng nhiên được hạ lệnh, bắt đầu công thành trong chớp mắt.

Không giống như quân Hung Nô và binh mã phía Bắc từng hung hãn đánh úp, đợt phản quân này không rõ ai chỉ huy, nhưng hành động lại có trật tự, không hề hỗn loạn. Đến khi chính thức công thành, từng bước đi của chúng đều trúng ngay vào sơ hở của Trường An. Bao công sức bố trí của Lương Hiết và các đồng liêu đều bị đánh tan trong tích tắc. Tất cả đều từng cho rằng Trường An chí ít có thể giữ được ba tháng, nào ngờ chỉ mới sang ngày thứ ba, tướng lĩnh chủ chốt đã bị g. iết ch.

ết, trong Kinh thành xuất hiện nội gián.

Kẻ rút kiếm giết tướng, mở cửa thành nghênh địch—không phải ai xa lạ, mà chính là phò mã Triệu Miễn, người luôn mang tiếng là ngoan ngoãn nghe lời, bị mắng cũng không phản kháng.

Ai cũng tưởng Triệu Miễn chỉ biết cúi đầu khép nép với Dung Hi, nào ngờ chỉ trong một đêm, người đàn ông ôn hòa nhẫn nhịn ấy lại khởi binh tạo phản. Y đầu hàng phản quân đang rình rập ngoài thành, sai người bao vây hoàng cung, dẫn quân nghênh địch vào Đế đô. Lúc Dung Hi biết được tin, ban đầu còn cố vùng vẫy phản kháng, nhưng Triệu Miễn đã sớm kiểm soát phủ công chúa, lập tức sai người trói nàng ấy lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!