Chương 30: (Vô Đề)

Vào đầu mùa đông, kinh thành bị gió lạnh bao phủ, vậy mà điều khiến người ta bất ngờ là bá tánh trong thành vẫn chưa hề giảm bớt nhiệt tình đón Tết. Dù vì chiến loạn mà Trường An trở nên tiêu điều trông thấy, nhưng mọi người vẫn một lòng tin rằng tòa hoàng thành huy hoàng đã tồn tại trăm năm này sẽ không dễ dàng bị công phá. Những quan viên và hoàng thất còn lưu lại trong kinh quả thực đã đóng rất tốt vai trò trấn an lòng người.

Hoàng đế đã rời đi, thượng triều cũng không còn ý nghĩa gì. Đường đến hoàng cung xa xôi, ngồi xe ngựa cũng mất mấy canh giờ, vì để nắm rõ tình hình phản quân hơn, Dung Oanh bèn cho người tổ chức nghị sự ngay trong phủ công chúa.

Hiện tại trong thành Trường An chỉ còn ba vị công chúa và hai vị hoàng tử, Thái hậu vì không muốn rời khỏi Trường An nên nhất quyết ở lại, cũng cùng Dung Hân Vi bọn họ sống chung. Triệu quý phi rất bất mãn vì hai mẹ con mình bị bỏ lại, thường xuyên trút giận lên cung nhân, động một chút là đánh mắng loạn xạ.

Từ sau chuyện của Tiết Hóa Khanh, tính tình Dung Hân Vi càng trở nên lạnh lùng chua ngoa, kiêu căng hơn cả trước. Huống hồ Dung Oanh đã được ban hôn, mà vị hôn phu lại là người ôn hòa, mẫu mực, điều này càng khiến nàng ta không cam lòng. Dung Hi thì bận bịu cả ngày, không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện tranh cãi lặt vặt này. Thái hậu lại không ưa loại nữ tử xuất thân vũ cơ như Dung Oanh, trong cung nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể tìm cách tránh né Dung Hân Vi.

Tin phản quân bao vây Trường An không còn là lời đồn. Sáng sớm hôm đó đã xuất hiện động tĩnh. Điều khiến người ta kinh ngạc là đám phản quân này không hề đi qua Đồng Quan hay Lạc Dương, mà từ hướng tây nam và đông nam đổ về, trực tiếp nhắm đến Trường An. Các con đường trọng yếu nối Lạc Dương đến Trường An cũng bị chúng phong tỏa, nhằm ngăn cản viện binh đến cứu viện.

Lý tướng quân vốn đang ở phương bắc chống địch, sau khi biết Trường An bị vây cũng không lập tức dẫn quân trở về, bởi vì hoàng đế đã rút về phía nam, người còn lại trong thành chỉ là quan viên và bá tánh. Ở Phạm Dương, Lư thái thú đã liều chết kháng địch, toàn dân đồng lòng, nhưng kết cục lại là cả thành bị tàn sát.

Trường An là hoàng thành, nếu đến lúc đó không trụ được, lại không chờ được viện binh, thì kết cục chỉ e còn thảm khốc hơn Phạm Dương. Dân chúng bắt đầu hoảng sợ, lo lắng đám quyền quý mang theo tài sản bỏ trốn, chỉ còn lại bọn họ – những người vô tội – đối mặt với cảnh bị cướp bóc và giết chóc.

May mà phản quân lần này thế công không mãnh liệt, chỉ cử người đến dụ dỗ vài lần, công khai tuyên bố nếu trong hoàng thất có người chịu ra thành nghênh tiếp thì sẽ không liên lụy đến dân chúng. Tướng giữ thành là một võ phu cứng rắn, thời trẻ từng ra trận giết địch, đối diện với tình thế này vẫn không hề sợ hãi, trung khí đầy mình mắng thẳng lại bọn chúng. Trong miệng toàn lời lẽ th* t*c đến mức khó mà nghe lọt tai.

Ngay hôm đó, phản quân lập tức có hành động, khiến hơn ngàn binh sĩ giữ thành thiệt mạng.

Ngoài cổng thành là cảnh giằng co giữa hai phe, trong hoàng cung thì vương tôn quý tộc vẫn yên ổn hưởng lạc. Vì phản quân vẫn chưa mở đợt tấn công quy mô, ngay cả Dung Trăn cũng cho rằng bọn chúng chỉ đang phô trương thanh thế, khẳng định rằng Trường An tuyệt đối sẽ không rơi vào tay loạn thần tặc tử. Ban đầu ai nấy đều căng thẳng, nhưng rồi cũng dần thả lỏng, đến mức doanh trại nuôi ngựa thỉnh thoảng còn có thể thấy thân ảnh vương công thế tử chơi đánh mã cầu.

Thế nhưng, cuộc sống của Dung Oanh trong cung lại ngày một tệ hơn. Dung Hân Vi như phát điên, suốt ngày đối nghịch với nàng, lời mỉa mai châm chọc thì thôi, có khi còn cố tình kiếm chuyện gây khó dễ vô lý.

Vào ngày tuyết đầu mùa rơi xuống Trường An, Dung Oanh dẫn theo một nhóm cung nhân ra ngoài cổng cung để phát gạo lương khô cho dân chúng.

Hôm đó trời rét cắt da, tuyết lớn phủ trắng cả trời đất. Nàng khoác trên người nhiều lớp áo dày, ngoài cùng phủ thêm một chiếc áo choàng da chồn màu hồng phấn, trông như một nụ hoa mềm mại chưa kịp nở, vừa nhìn đã khiến người ta thấy vui mắt.

Nàng có nhan sắc tuyệt trần, lại luôn giữ nụ cười dịu dàng. Hơn nữa hôm nay là ngày phát lương thực, dù dân chúng có oán trách việc hoàng thượng bỏ thành mà đi, cũng không thể nào oán trách nàng. Ai nấy đều vui vẻ chúc nàng những lời cát tường.

Một bé gái nghe lời mẫu thân dặn dò, ôm một chú thỏ tuyết làm rất khéo đến tặng nàng, miệng líu lo nói lời chúc mừng năm mới. Dung Oanh vui vẻ nhận lấy, xoa đầu cô bé. Thấy cô bé mặc mỏng manh, nàng liền cởi luôn áo choàng ngoài cho bé mặc.

Người mẹ vội vàng kéo con gái quỳ xuống cảm tạ ân điển.

Sau khi đám người rời đi, một thái giám nhỏ đi bên cạnh khẽ nhắc: "Công chúa, áo choàng người vừa cho họ quay đầu là sẽ bị đem bán đó ạ."

Dung Oanh không để tâm, khẽ bóp bóp chú thỏ tuyết trong tay, nhẹ nhàng nói: "Bán thì bán thôi. Hai mẹ con họ đến cả áo qua mùa đông cũng không có, bán đi đổi chút tiền, sống qua năm nay cũng đã là tốt rồi. Nếu ta thưởng vàng bạc, có khi giữa đường lại bị kẻ khác nhắm vào."

Tiểu hoạn quan không nghĩ tới nàng lại tinh tế như thế, liền khen: "Công chúa đúng là người có lòng thiện."

Dung Oanh không đáp, chỉ nhẹ nhàng phủi đi tuyết vụn trên người.

Hôm qua vừa truyền đến chiến báo: quận Thường Sơn thất thủ. Công chúa và phò mã không muốn rơi vào tay giặc, đã cùng nhau tự sát.

Tối đó, Dung Hi vào cung, triệu tập mọi người, quay về hướng quận Thường Sơn dâng rượu, sau đó hành ba lạy thật sâu. Ngay cả tiểu hoàng tử nhỏ tuổi nhất cũng không ồn ào hay nghịch ngợm.

Dung Oanh nhớ đến Dung Yểu, thường hay tự hỏi liệu mình có thể làm được điều gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng ở lại Trường An, tìm cách trấn an bá tánh.

So với Dung Trăn, hiển nhiên Dung Hi mới là người thực sự có thể nắm giữ đại cục. Dù tính tình nóng nảy, hay mắng chửi người khác, nhưng vẫn tốt hơn hoàng tử do dự, thiếu quyết đoán, lại không hiểu triều chính. Trong thời điểm nguy nan, các triều thần cũng chẳng còn để tâm nàng ấy là công chúa hay không, lần lượt nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy và Triệu Miễn.

Tuyết rơi ngày càng dày, có người hầu khuyên Dung Oanh trở về cung. Nàng vừa xoay người định bước lên xe ngựa, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, liền dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Tuyết lớn như từng cánh lông ngỗng rơi tán loạn, làm mờ cả tầm mắt.

Dung Oanh giương ô lên, xuyên qua gió lạnh và tuyết rơi mà nhìn về phía người đang đến. Nhìn kỹ một lúc mới nhận ra đó là Mục Hoàn Đình và Lương Hiết.

Vẻ mặt Lương Hiết vẫn nghiêm trang, uy nghiêm như cũ. So với Mục Hoàn Đình ôn hòa lễ độ, y càng giống một vị khốc thu quan* lạnh lùng đầy sát khí.

*Thu quan (): theo nghĩa đen là người kết thúc trận cờ, nhưng trong văn cảnh này là quan viên phụ trách giám sát, xử lý hoặc kết thúc sự vụ

Mục Hoàn Đình mang theo một gói đồ được bọc bằng giấy dầu, nở nụ cười hòa nhã: "Công chúa hôm nay vất vả rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!