Chương 3: (Vô Đề)

Lập xuân tuy đã đến, nhưng tiết trời vẫn còn giá lạnh, chưa hề ấm áp là bao. Dung Oanh mặc y phục mỏng, đêm gió nhẹ thoảng qua liền không kìm được hắt hơi một cái. Linh Xuân bất đắc dĩ trách: "Điện hạ còn nói không lạnh, nếu thật sự nhiễm phong hàn lại phải uống thuốc rồi."

Dung Oanh sợ đắng, mỗi lần uống thuốc đều như chịu cực hình, vừa uống một ngụm đã phun ra một ngụm, mà nàng lại chẳng có song thân yêu thương chăm sóc, từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, cung nhân lại chẳng chu đáo, suýt nữa vì cơn phong hàn nhỏ mà mất mạng.

Dung Oanh hiển nhiên không bận tâm, chỉ khép vạt áo lại, tự mình lẩm bẩm: "Lục mai ở Bách Xuân Viên bị ban cho Thục phi nương nương mới được sủng ái, còn lại hai cây thì ở trong cung của Dung Hân Vi, ta chẳng lẽ phải đi chỗ các nàng bẻ một cành mang về sao?"

Linh Xuân biết nàng yêu thích lục mai là do ảnh hưởng từ mẫu thân – Triệu Cơ, bởi vậy cũng không dễ dàng khuyên nàng từ bỏ.

"Nếu vậy thì chỉ sợ nhị vị kia sẽ không đáp ứng."

Thục phi là tỷ tỷ của Vinh An huyện chúa, còn Dung Hân Vi lại thường lấy chuyện trêu chọc Dung Oanh làm trò vui. Nếu đến tìm các nàng, chỉ sợ không những chẳng được gì, còn bị chê cười một phen. Tuy Dung Oanh tính tình nhẫn nhịn, song cũng không đến mức nhẫn nhục tới độ dâng mình tới cửa để chuốc lấy khó chịu, có thể tránh thì tránh, sao dám mạo muội mà hiến thân?

"Hoàng cung rộng lớn thế kia, chẳng lẽ chỉ có hai nơi ấy trồng lục mai? Ngày mai hỏi thử lại xem sao."

Vốn dĩ Dung Oanh đã định đi Bách Xuân Viên, nhưng đi đến nơi mới được cung nhân báo rằng lục mai trong vườn đã bị dời đi. Các nàng đành quay lại theo đường cũ.

"Vậy để ngày mai rồi tính."

Sáng hôm sau, Dung Oanh rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đến Quốc Tử học. Tuy Tẩy Hoa điện hẻo lánh, nhưng cũng không quá xa học viện. Khi nàng đến nơi, thư viện còn chưa có ai, trong sân có cây hải đường cao lớn nặng trĩu, nụ hoa hải đường treo lơ lửng nơi đầu cành, vừa khéo hài hòa với y phục sắc hồng phấn của nàng hôm nay.

Dung Oanh nghe nói hôm nay phải học lễ pháp, kỳ thực trong lòng vô cùng muốn cáo bệnh không đến.

Suy nghĩ này chẳng phải chỉ mình nàng có, chờ đến khi phu tử vào giảng đường ngồi xuống, học đường vốn đã thưa thớt nay lại càng vắng vẻ. Đã có người sai nha hoàn đến thay mặt xin nghỉ, mà phu tử cũng chẳng lấy làm để tâm, mặt không đổi sắc mà giảng bài, sau đó cho từng người lên làm mẫu, điều chỉnh tư thế, thường khiến bọn nữ tử mệt cả người lẫn tâm.

Lễ pháp tuy là quy củ ai cũng phải tuân theo, nhưng lại là thứ mà chẳng ai muốn học. Phu tử hiểu rõ thân phận đám học trò này đều tôn quý, không thể tùy tiện quát mắng hay trách phạt, nên cũng chẳng kỳ vọng gì vào việc họ nghiêm túc tiếp thu.

Dung Hân Vi hôm nay không đến, Dung Oanh nhìn chỗ ngồi trống trơn, thầm thở phào một hơi, dường như cơn đau nhức nơi thân thể cũng giảm đi đôi chút.

Vì thân là Lục công chúa nên Dung Hân Vi luôn khinh miệt Dung Oanh, kẻ khác cũng vì thế mà không ai dám tiếp xúc cùng nàng. Ai lỡ cùng nàng thân thiết, ắt sẽ bị xa lánh. Huống hồ thân thế của Dung Oanh khiến không ít tiểu thư danh môn sinh lòng khinh thường. Đến khi tan học, chỉ còn lại hai người chưa rời đi.

Lý Nguyện Ninh mới từ biên quan trở về, tổ phụ cảm thấy nàng ấy tính tình quá bộc trực, liền đưa vào cung học tập, để nàng ấy học cách cư xử như một quý nữ, mong rèn cho nàng ấy vài phần quy củ. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng ấy đến thư viện, vừa hay lại trúng tiết lễ pháp – thứ khiến người ta đau đầu nhất.

Ngồi chưa đầy một canh giờ, chân nàng ấy đã tê rần đến chẳng đứng nổi. Những người khác có lẽ đã sớm quen, vừa tan học liền nhanh nhẹn rời đi, chỉ còn nàng ấy chống bàn thở dài.

Sao lại ngồi đến khổ thế này, thứ lễ pháp quái gở gì vậy, đúng là phiền toái!

Lý Nguyện Ninh âm thầm oán thán trong lòng, bỗng nghe thấy góc phòng có tiếng động, vừa quay đầu đã bắt gặp một vị cô nương xinh như đóa hoa, đang chau mày sửa lại dải lụa cấm bộ.

*"Dải lụa cấm bộ" (còn gọi là cấm bộ hay cấm túc bộ, "cấm bộ ti") là một loại dây hoặc dải lụa buộc quanh gấu váy hoặc giày dép của nữ tử thời cổ đại, dùng để giới hạn bước đi, khiến nữ tử không thể bước sải dài, buộc phải bước nhỏ, đi chậm, di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển, từ đó tạo dáng đi "thục nữ", tao nhã, khuê các – đúng chuẩn lễ nghi phong kiến.

Dung Oanh nhận ra ánh nhìn, liền ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo nét nghi hoặc.

Lý Nguyện Ninh ho nhẹ một tiếng, hơi thẹn thùng hỏi: "Vị nữ lang này, có thể giúp ta một việc nhỏ không?"

Nàng ấy còn định đi xem trận mã cầu sau đây, nếu đứng dậy không nổi thì biết làm sao?

Dung Oanh bị người lạ hỏi chuyện, nhất thời chưa kịp phản ứng. "Việc gì?"

Thấy Lý Nguyện Ninh sắc mặt không dễ coi, vịn bàn cố gắng đứng lên, nàng lập tức hiểu ra, bước tới đỡ lấy tay đối phương.

Lý Nguyện Ninh từ nhỏ theo cha ở biên quan, quen sống thoải mái, tính tình ngay thẳng. Lúc này kéo tay Dung Oanh cùng dạo bước trên hành lang để xua tan cảm giác tê dại nơi chân, nhân tiện hỏi han về thân phận. Nghe nàng nói mình là công chúa, cũng hơi sửng sốt, do dự có nên hành lễ hay không.

Dung Oanh lại chẳng để tâm những lễ nghi phiền hà ấy, lúc đỡ nàng dậy có chạm vào vết chai trong tay, liền thuận miệng hỏi: "Cô nương từng học võ sao?"

Lý Nguyện Ninh chân đã lấy lại cảm giác, bước đi nhẹ nhàng trở lại, tay vẫn kéo lấy Dung Oanh, nhắc đến võ nghệ thì giọng nói mang theo tự hào: "Ta năm tuổi đã bắt đầu luyện võ, từ nhỏ theo phụ thân ra vào quân doanh, mười lăm tuổi còn cùng tiên phong trong doanh tỷ thí, khi đó ta đánh ngang tay với hắn, mà khi ấy ta còn nhỏ, nếu bây giờ tái đấu, nhất định thắng hắn không khó."

Nói đến hăng say, mới nhớ ra mình chưa giới thiệu tên họ, vội nói: "Ta là Lý Nguyện Ninh, con gái Trấn Bắc tướng quân, tổ phụ chính là Lý thái úy – Lũng Tây Lý thị."

"Ta là Cửu công chúa ở Tẩy Hoa điện, tên một chữ Oanh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!