Quân địch tấn công dữ dội, nhưng quân Đại Chu cũng không chịu yếu thế, hai bên giao tranh kịch liệt, khắp nơi máu chảy thành sông. Thế nhưng giữa sông Hà tiết độ sứ Trịnh Khai cùng Yến vương đã sớm ngầm cấu kết, không chịu điều quân chống Hung Nô, ngược lại còn cố tình giăng bẫy khiến đại quân do Dung Khác chỉ huy bị kẹp giữa hai mặt giáp công. Năm vạn đại quân cuối cùng chỉ còn khoảng hai ngàn người sống sót trốn thoát.
Các chiến báo từ các châu liên tục truyền về triều đình, mãi đến lúc ấy, Hoàng đế già nua mới chịu tin rằng hai vị tiết độ sứ mà ông từng hết lòng tin tưởng quả thật đã tạo phản.
Năm đó, phế Thái tử Dung Giác từng có ý cải cách triều chính, nhưng bị phe cánh cũ trong triều phản đối kịch liệt. Một nhóm người từng đắc tội Dung Giác lo sợ khi y lên ngôi sẽ trả thù, vì thế mới ngấm ngầm trợ giúp Lương vương – người luôn thèm khát ngôi vị Thái tử – lập mưu trong sự kiện Thu Hoa Đình để đưa ông ta lên ngôi hoàng đế.
Thế nhưng, sau bao năm, những hành động tiêu diệt trung thần lương tướng của ông ta dần bộc lộ hậu quả. Triều chính Đại Chu đã mục nát từ gốc rễ, nay lại bị người lợi dụng đổ thêm dầu vào lửa, khiến lớp vỏ thịnh thế giả dối bị xé toạc, để lộ bộ mặt máu me, thối rữa ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Dung Tễ, so với vị phụ hoàng chỉ biết trốn tránh của mình, thì quả quyết và tỉnh táo hơn rất nhiều. Dù bị xử phạt, hắn ta vẫn không từ bỏ ý định cứu vãn Đại Chu đang sắp sụp đổ. Nhưng giữa triều đình rối ren, quan lại chia bè kéo cánh, hắn ta có muốn làm gì, cũng chỉ như cố giữ vững chiếc cột giữa trận bão.
Cuối cùng, Yến vương đích thân dẫn quân đánh chiếm đến tận Phạm Dương, rồi tạm dừng binh.
Văn Nhân Loan rời Kinh thành chưa trở về, triều đình hỗn loạn, Dung Tễ muốn đứng ra giữ đại cục nhưng lại bị Vinh Quốc công nhiều lần ra mặt ngáng trở.
Khi hay tin Dung Khác gặp biến cố, Dung Oanh gần như ngày nào tỉnh dậy cũng đều hỏi xem có tin tức gì mới không. Nhưng lần nào hy vọng cũng đều tan vỡ.
Lúc này, Thái thú quận Phạm Dương lại chính là phụ thân của Lư Triệu Lăng, và Phạm Dương cũng là chốt chặn cuối cùng. Nếu thành thất thủ, quận Thường Sơn sẽ rơi vào nguy hiểm. Mà nơi đó, chính là nơi Dung Yểu cùng phu quân nàng ấy đang đóng quân.
Dung Oanh lập tức viết thư cho Dung Yểu. Mãi đến tiết Đông chí, nàng mới nhận được hồi âm.
Dung Yểu dù tình cảm với phu quân không thuận, nhưng trong thời khắc nguy nan, nàng ấy vẫn quyết ý ở lại thủ thành, cùng bách tính sống chết có nhau, không chấp nhận trở về Kinh thành tránh nạn.
Dung Oanh chưa từng nghĩ Dung Yểu lại có thể đưa ra lựa chọn như vậy. Trước kia, Dung Yểu chỉ biết đánh bài lá, cùng nàng so son phấn, cùng Dung Hân Vi cười nói. Nhưng đến lúc nguy nan, nàng ấy lại chấp nhận ở lại trong thành, bởi nàng ấy hiểu rằng nếu ngay cả công chúa cũng rời đi thì lòng dân trong thành nhất định tan rã, tướng sĩ cũng mất ý chí chống cự.
Trong triều đã có người âm thầm đầu hàng Yến vương, lòng người dao động, nghi kỵ lẫn nhau khó tránh.
Chỉ có Trấn Bắc tướng quân phủ là vẫn một lòng tận trung. Lý tướng quân dẫn theo tộc nhân, kể cả những đứa trẻ mới mười hai tuổi, cùng bắc tiến nghênh chiến Hung Nô. Lý Nguyện Ninh nhìn thấy Lý Khác khoác giáp rời Kinh, mà bản thân nàng ấy vì là vị hôn thê của Dung Kỳ nên bị giữ lại kinh thành, không thể ra trận. Nhưng nàng ấy biết rõ, so với nói là không được ra tiền tuyến, thì đúng hơn là bị giữ lại làm con tin cùng mẫu thân, để tránh phụ thân nàng đổi phe đầu hàng quân địch.
Ai nấy đều ôm nỗi lo nặng trĩu trong lòng.
Dung Oanh thỉnh thoảng mở gương, lại nhìn thấy sợi dây đeo bị vùi sâu dưới đáy hộp.
Linh Xuân thấy nàng cả một thời gian dài luôn sầu muộn, cũng không biết phải khuyên giải thế nào. Văn Nhân Loan rời kinh đi Lạc Dương đã lâu không có tin tức. Hoàng thượng vì trấn an lòng người, ban thưởng liên tục. Dung Hân Vi được phong thực 400 hộ, địa vị gần như ngang hàng với Dung Hi, không lâu sau lại được chỉ hôn. Lần này phò mã là người do Vinh Quốc công tiến cử, rõ ràng là để lôi kéo thế lực.
Và khi Dung Hân Vi được ban hôn, thì Dung Oanh – sắp tròn mười bảy tuổi – cũng lọt vào tầm ngắm.
Khi hay tin mình bị chỉ hôn, Dung Oanh lập tức chạy đi tìm Dung Tễ, muốn hỏi xem còn đường nào xoay chuyển hay không.
Đang đến gần chính điện Đông Cung, vài vị đại thần mặc triều phục đi ngang qua nàng, hình như vừa kết thúc buổi nghị sự. Dung Oanh không chú ý nhiều, nhưng một người trong số đó lại nhìn thấy nàng rồi nói gì đó với đồng liêu, sau đó quay lại một mình gọi nàng dừng bước.
Dung Oanh lòng dậy sóng, nhưng cố giữ vẻ bình thản trên mặt, quay lại nhìn.
"Mục thị lang?"
Mục Hoàn Đình khẽ cúi đầu hành lễ với nàng. Đồng liêu của ông đã đi xa, chỉ còn ông ở lại, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng.
"Công chúa đến để gặp Thái tử điện hạ vì chuyện hôn sự bị chỉ định?"
Vừa nhắc đến việc này, mày nàng lập tức chau lại, hỏi ngược: "Mục thị lang đã biết được gì? Vì sao phụ hoàng đột nhiên chỉ hôn ta?"
Mục Hoàn Đình vốn là người nghiêm nghị, khuôn mặt lúc nào cũng đĩnh đạc, nhưng thấy nàng lo lắng, liền dịu giọng nói:
"Công chúa cũng đến tuổi thành thân, Lục công chúa đã định hôn ước, tiếp đến đương nhiên sẽ là công chúa. Nhị hoàng tử đứng ra làm mai, chọn con trai Lư thái thú là Lư Triệu Lăng, mục đích là để ổn định lòng người."
Hiện giờ Phạm Dương đang trong tình cảnh nguy ngập, dân trong thành hoang mang bất an. Nếu ban hôn công chúa cho Lư Triệu Lăng, vừa giúp gã toại nguyện, vừa khích lệ tinh thần sĩ khí, đúng là hai bên cùng có lợi.
Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên Lư Triệu Lăng, sắc mặt Dung Oanh lập tức trắng bệch, giọng run run hỏi: "Chuyện đã định rồi sao?"
Thấy nàng sắp khóc đến nơi, Mục Hoàn Đình vội vỗ nhẹ lên vai nàng, an ủi: "Công chúa đừng lo, không phải là hắn ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!