Chương 28: (Vô Đề)

Lý Khác cuối cùng quyết định sẽ đi. Nhưng chưa kịp đi xa thì đã bị Lý tướng quân đuổi theo tóm gọn, lôi về nhà đánh cho một trận ra trò.

Mấy ngày liền, Dung Oanh không thấy bóng dáng Văn Nhân Loan. Ban đầu nàng định nói cho hắn biết dây đeo mình đã đan xong, nhưng không hiểu vì sao hắn lại đột ngột quay đi, không nói một lời, cũng chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Trở lại trong cung, nàng kể chuyện này cho Linh Xuân, do dự không biết có nên đi tìm hắn hỏi một tiếng. Không ngờ Linh Xuân lại tỏ ra vô cùng tức giận, ném phắt mảnh vải đang cầm xuống đất, kích động nói: "Công chúa hồ đồ quá! Tới bây giờ còn chưa nhìn thấu sao? Văn Nhân Loan có từng thật lòng không? Hắn gọi đến thì đến, bảo đi là đi. Trong mắt hắn, công chúa chẳng qua cũng chỉ là một món đồ giải trí lúc nhàn rỗi thôi!

Giống như con mèo tam thể hắn nuôi kia, vui thì v**t v*, không vui thì bỏ xó, chẳng thèm đoái hoài."

Lời của Linh Xuân sắc như dao, nói chẳng chút nể mặt. Dung Oanh im lặng, trái tim như bị ai siết lại rơi tõm xuống đáy, trống rỗng đến bất an. Dù vậy, nàng vẫn chưa hoàn toàn tin. Nàng nói khẽ: "Nhưng hắn đối với ta không giống với những người khác. Có lẽ... tính hắn vốn lạnh nhạt vậy."

Linh Xuân hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi: "Công chúa thật sự tin hắn không có ai khác sao?"

Dung Oanh nhìn vẻ mặt Linh Xuân, do dự rồi lắc đầu thật khẽ: "Ta không biết. Chỉ là... nếu được ở bên hắn, ta sẽ rất vui. Nhưng nếu thực sự không thể ở bên nhau... ta cũng không đến mức sống dở chết dở."

Quả thật nàng rất thích Văn Nhân Loan, cũng từng rất muốn cùng hắn chung sống. Những ngày ở bên nhau, nàng đã học được rất nhiều điều. Nhưng... lời của Linh Xuân cũng không phải sai. Tình cảm hắn dành cho nàng quá khó đoán, lúc nóng lúc lạnh, khiến người ta chẳng thể nào nắm bắt được.

Một lúc lâu sau, Linh Xuân mới ngồi xuống, tay siết thành nắm đấm, nghiến răng: "Nếu vậy, ta cũng chẳng ngại nói thật. Công chúa còn nhớ lần ở chùa Lung Sơn, mang mứt và bánh ngọt đến cho hắn không? Mấy thứ đó đều bị thủ hạ hắn tiện tay ném xuống bụi hoa. Ta tận mắt nhìn thấy. Lại còn lần công chúa tự tay ủ rượu hoa quế đem biếu hắn, sau đó bảo ta đi lấy thư, ta quay về tìm thì thấy dưới gốc cây nơi công chúa đứng vẫn còn vết rượu chưa khô. Công chúa nghĩ là thành ý, người ta thì chẳng thèm bận tâm.

Vậy thì còn tình cảm gì chứ?"

Càng nói, Linh Xuân càng tức, bởi vì chính mắt nàng ấy thấy Dung Oanh càng ngày càng động lòng với hắn, lại càng cảm thấy không đáng. Dù là công chúa cao quý, nếu bị người ta đùa giỡn thì cũng chỉ là phí hoài tấm chân tình.

Nàng ấy vừa dứt lời, Dung Oanh lặng thinh cúi đầu. Linh Xuân tưởng nàng không tin, liền lớn tiếng thề: "Nếu lời ta có nửa câu gian dối, ta nguyện bị ngũ mã phanh thây mà chết!"

"Ta không phải không tin ngươi…" Dung Oanh cuối cùng cũng cất tiếng, giọng khẽ khàng, mang theo vẻ hoang mang như một đứa trẻ bị lừa dối, lâu thật lâu vẫn chưa thể trấn tĩnh. "Ta chỉ là…"

Nàng định nói gì đó, rồi lại thôi. Trong đầu lại hiện lên nét mặt lạnh nhạt của Văn Nhân Loan, cả người như rơi xuống nước lần nữa, run rẩy không kiểm soát, hoảng hốt đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói ra.

"Nhưng mà tại sao…" Nàng ngẩng đầu nhìn Linh Xuân, ánh mắt mờ mịt. "Còn rượu mơ xanh thì sao? Đó là thứ mẫu phi ta để lại, bà nói đợi ta xuất giá rồi mới được mở ra…"

Mẫu phi từng nói, nàng phải uống rượu đó cùng phu quân của mình.

Sắc mặt Dung Oanh trắng bệch, môi mím chặt. Đột nhiên nàng quay phắt người, đi về phía tủ, Linh Xuân vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy Dung Oanh lôi ra vò rượu còn lại, mở nắp, đổ một ly đầy vào chén trà.

"Công chúa muốn làm gì?"

Trong lúc nói, Dung Oanh đã bưng chén lên, uống cạn một hơi. Rượu thoạt nhìn trong mát, nhưng khi nuốt vào lại chát đắng đến nao lòng. Dung Oanh nhíu mày, suýt chút nữa phun ra, cố nén để nuốt xuống, rồi ngơ ngác nhìn chén trà nói: "Hình như chưa ngâm đủ lâu…"

Rượu này… không thể nuốt trôi.

Nàng ngây người đứng đó rất lâu, sau đó xoay người trở lại phòng, từ trong hộp gương lấy ra sợi dây đeo, rồi định bước ra ngoài. Linh Xuân đuổi theo hỏi: "Công chúa định đi đâu vậy?"

"Ta không phải không tin ngươi, chỉ là ta vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc hắn nghĩ thế nào. Tuy rằng ta không phải người quan trọng gì, cũng luôn chẳng được ai yêu thích, nhưng ta không cam lòng để người khác giẫm nát chân tình của mình. Dù tình cảm ấy có rẻ mạt, cũng không thể bị xem thường như vậy."

Nàng biết rõ bản thân nhỏ bé, bất lực, chỉ là một công chúa không được sủng ái. Nhưng việc nàng có thể làm, cũng chỉ là một chút cố gắng như vậy thôi. Dù nhỏ bé, dù không được đáp lại, nàng vẫn hy vọng tâm ý của mình có thể được trân trọng một phần nào đó. Bằng không thì còn gọi gì là yêu thích nữa? Nàng đã đủ thích Văn Nhân Loan, ít nhất muốn biết mình là gì trong mắt hắn.

Vì sao lúc thì lạnh lẽo, lúc thì dịu dàng, khiến nàng luôn phải đoán già đoán non, không biết bản thân có từng được hắn để tâm đến hay không.

Dung Oanh mang theo hàng ngàn lời muốn hỏi, mãi cho đến khi đứng trước sân nhà của Văn Nhân Loan, nàng mới dừng bước, trong lòng bỗng dâng lên một cơn nhút nhát.

Linh Xuân nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, hỏi: "Công chúa sao không vào?"

Dung Oanh siết chặt sợi dây đeo trong tay, lấy hết can đảm bước vào sân. Nhưng vừa bước vào, nàng lại muốn quay lưng rời đi.

Nàng không ngờ hôm nay nơi đây lại có nhiều người như vậy. Nhìn qua một lượt, ít nhất cũng có sáu, bảy người, ngay cả Thái tử cũng đang ở đó, bên cạnh là Hứa Tam Điệp và hai vị lang quân mặc quan phục.

Nghe tiếng động, mấy người đều quay đầu nhìn nàng. Dung Tễ ánh mắt hơi híp lại, cười cười nói: "Tiểu muội dường như rất thân thiết với đế sư nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!