Chương 27: (Vô Đề)

"Buông ra."

Văn Nhân Loan biết Phong Thiện đã vào đây, cũng không quay đầu lại, chỉ dặn một câu rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dung Oanh.

Phong Thiện đặt xong bộ váy mới bên cạnh, lập tức quay người đi, còn kéo theo Phong Từ cùng nhau rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở thút thít của Dung Oanh, lâu lắm mới ngừng lại.

Văn Nhân Loan đứng trước mặt nàng còn đang mê man, nhìn thấy toàn thân nàng đều đầy máu người khác, mới yên tâm hơn, cũng phát hiện trên tay nàng có vết trầy, liền cho uống thuốc giảm đau. Khóc lớn như vậy phần lớn cũng vì sợ hãi tột độ. Một cô gái được nuông chiều từ nhỏ như nàng chưa từng gặp cảnh chém giết như thế, nhìn thấy người sống sờ sờ trước mặt lại chết thảm, khó tránh khỏi về sau sẽ bị ám ảnh và mơ thấy ác mộng.

Dung Oanh từ trạng thái hoảng loạn dần bình tĩnh lại, đỏ mặt rời khỏi lòng Văn Nhân Loan, mắt nhìn hắn hơi ươn ướt, đầu hơi ngước, vẻ thẹn thùng.

Thực ra Văn Nhân Loan không có biểu hiện gì đặc biệt, cũng không quá quan tâm, hỏi nàng: "Ai đẩy ngươi?"

Dung Oanh lắc đầu, trong lòng phức tạp nói: "Bọn họ đều đã chết rồi, ta nhân hỗn loạn chạy đi, trên đường toàn là người chết…"

Nàng vẫn còn có vẻ hoảng loạn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột như một cơn ác mộng, đến giờ vẫn khó tin.

Bỗng nàng nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay Văn Nhân Loan, vội hỏi: "Tiêu Thành Khí đâu? Hắn và muội muội còn sống không? Bình Nam Vương phủ thực sự tất cả đều chết hết rồi sao?"

Văn Nhân Loan nhìn nàng một hồi, Dung Oanh bị hắn nhìn đến mất phương hướng, thúc giục: "Nói mau đi, Tiêu Thành Khí thế nào rồi?"

Bị thúc giục, trong lòng hắn bốc lửa, ánh mắt cong thành vầng trăng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực, khiến người nghe cảm thấy chột dạ: "Ta còn cho rằng ngươi đã biết sai rồi."

Dung Oanh lúc này rất khẩn trương, chẳng để ý gì đến cảm xúc khác thường của hắn. "Ta không nên chạy loạn, nhưng Tiêu Thành Khí đáng thương quá, mà ta cũng không để ý hắn nhiều đau khổ như vậy. Dù Bình Nam Vương có sai, cũng không nên chuốc họa cho cả nhà, phải làm đến nhổ cỏ tận gốc như vậy…"

Nghe xong câu này, Văn Nhân Loan vốn chỉ không vui giờ lại âm u hơn.

"Họa chuốc cả nhà, nhổ cỏ tận gốc… Ngươi thật ra cũng tốt bụng đấy, đừng quên Bình Nam Vương đã làm gì, giờ chỉ là vận mệnh đổi chủ, đến lượt hắn chịu thôi."

Dung Oanh sửng sốt, siết chặt tay áo hắn rồi buông ra, mơ hồ nhận ra Văn Nhân Loan rõ ràng rất ghét Bình Nam Vương, cũng có vẻ… cũng không ưa Tiêu Thành Khí.

"Hắn đã chết rồi sao?"

Nàng hỏi trong mất mát, biểu cảm lẫn lộn. Ai cũng khó chấp nhận sự thật, ban ngày còn cường tráng khỏe mạnh, chỉ trong nháy mắt đã chết thảm.

"Bình Nam Vương và vương phi đã bị xử tử ngay tại chỗ, Tiêu thế tử nhận tội, toàn bộ nam tử họ Tiêu bị lưu đày, nữ tử bị sung làm kỹ nữ." Hắn mặt không biểu tình kể hết, Dung Oanh cuối cùng mới lấy lại thần thái.

Văn Nhân Loan mắt lạnh nhìn sự biến đổi trên mặt nàng, hỏi: "Biết sai rồi chứ?"

Dung Oanh trầm tư một lúc, dù không rõ Văn Nhân Loan nói đến chuyện gì, nhưng nghe hắn nói khả năng nàng đã có gì sai sót, nên ngoan ngoãn gật đầu: "Biết sai rồi."

Dung Oanh rõ ràng không biết mình sai chỗ nào, Văn Nhân Loan nhìn nàng, cười lạnh: "Ngươi đan dây đeo trông cũng đẹp, tiếc rằng Tiêu thế tử nay bị sao gia* bắt, mặc áo tù rồi, sợ không còn kim ngọc nào xứng đáng nữa."

*"sao gia" là nhóm cầm quyền, phe thế lực mạnh, có quyền bắt giữ, trói buộc người khác

"Hắn ta còn sống thì tốt rồi, sau này lại có." Nàng không nhận ra lời nói đầy chua chát ấy, còn chớp mắt, chủ động mềm mại ôm lấy hắn, dựa lên vai, ngoan ngoãn như tam hoa nhỏ được nuôi nấng: "Tiên sinh có kim ngọc, ta sẽ cấp cho tiên sinh một cái."

Văn Nhân Loan cứng người, không nhúc nhích, không nói gì.

"Tiên sinh?"

Hắn như đang nghĩ gì, một lúc lâu mới vòng tay ôm lấy nàng, giọng nói hơi khàn: "Đừng gây rối."

——

Bên ngoài trời thu gió lạnh run, hoa địch tung bay như tuyết trắng.

Dưới sự dẫn đầu của bộ lạc Đột Quyết, Hung Nô bất ngờ đồng loạt tấn công Hoài Châu. Dung Khác vừa mới ổn định, lại phải đối mặt với bộ lạc nhỏ quấy phá biên cương, lập tức vội đi phòng thủ thành trì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!