Chương 24: (Vô Đề)

Vụ án ám sát tại Lâm Tiên Hồ gây chấn động khắp nơi, nhưng điều khiến người ta kinh hãi không dừng lại ở đó.

Sáng sớm trở lại trong cung, Dung Oanh từ miệng cung nhân nghe nói—đêm đó Dung Hân Vi còn chưa thay áo cưới đã lập tức hồi cung, đến tìm Hoàng đế làm chủ, yêu cầu xử trảm cả nhà Tiết Hóa Khanh. Triệu Quý phi sốt ruột bênh vực nữ nhi, ôm Dung Hân Vi khóc lóc suốt một đêm.

Sáng hôm sau, Tiết Tả Thừa cũng dẫn phu nhân vào cung cầu kiến, mong Thánh Thượng phân xử công bằng, giúp nhi tử biện bạch.

Tiết Hóa Khanh không cùng đi là vì đã bị Dung Hân Vi nổi giận chém một kiếm, cánh tay ấy còn giữ được hay không, hiện vẫn chưa rõ.

Thì ra kẻ ngoài mặt chính trực quân tử như Tiết Hóa Khanh, phía sau lại vừa h. am m. uốn quyền quý khi cưới công chúa, vừa luyến tiếc tình cảm êm dịu với tiểu nương tử bên ngoài. Ngày thành hôn, gã bức tử tình nhân bên ngoài để dứt hậu hoạn, nhưng nào ngờ kẻ gã dưỡng không chỉ một người. Có kẻ không chịu phục tùng bị gã ép chết, cũng có kẻ thông minh mang thai rồi trốn đi. Mãi đến ngày gã thành thân, người này mới xuất hiện, mang theo tín vật và chứng cứ đòi lại công đạo.

Cùng lúc đó, lại có vài tiểu quan công khai lên tiếng, tố cáo gã bạc tình vong ân.

Dung Hân Vi luôn cho rằng vị hôn phu của mình là người đứng đắn, với tính cách của nàng ta, nếu Tiết Hóa Khanh chỉ có ý định nạp thiếp, nàng ta cũng đã sớm sai người chém gã. Thế mà đến ngày thành thân mới phát hiện gã không những trăng hoa mà còn "nam nữ đều ăn", thật sự khiến nàng ta nhục nhã đến đỏ mắt. Trong cơn giận, nàng ta rút kiếm từ tay thị vệ, toan giết gã tại chỗ.

Người hầu sợ gây chuyện lớn liên lụy Tiết Tả Thừa, cố gắng ngăn cản nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ để lại cho Tiết Hóa Khanh nửa cái mạng, máu me bê bết được đưa về Tiết phủ.

Dung Oanh nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trong đầu lập tức vang lên câu cười nhạt của Dung Hi đêm trước: "Coi như để nàng phong quang một lần." Giờ ngẫm lại, làm gì giống lời chúc phúc, rõ ràng là đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, vui sướng chờ người khác gặp nạn.

Nếu không có ai cố ý sắp đặt, vì sao tình nhân và tiểu quan của Tiết Hóa Khanh lại hẹn nhau lộ diện đúng vào ngày thành hôn? Chẳng lẽ không sợ bị diệt khẩu? Nhất định có người đứng sau chống lưng. Nghĩ đến chuyện Dung Hi cùng Dung Hân Vi tết năm ngoái còn đi lại thân thiết, cũng không còn thấy kỳ quái.

Linh Xuân cứ tưởng sau khi biết chuyện Dung Hân Vi, Dung Oanh sẽ vui sướng hả hê, ít nhất cũng coi như xả giận. Nào ngờ nàng vẫn ủ rũ như cũ, từ khi trở về cứ ru rú trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả con mèo cũng chẳng buồn chơi. Nghe nói ở Lâm Tiên Hồ đã chết không ít người, Linh Xuân cho rằng Dung Oanh bị hoảng sợ, nhất thời chưa hồi phục tinh thần, chỉ có thể khuyên nàng ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

Trời cuối hạ vẫn oi bức, mấy ngày nay Dung Oanh không đến tìm Văn Nhân Loan. Nghe nói vụ việc kia trong triều vẫn chưa điều tra xong, lại có chuyện khác nổi lên, Văn Nhân Loan thân là đế sư phải thường xuyên tính kế, lại còn phải thẩm duyệt sách luận của các hoàng tử, e là bận đến không ngẩng đầu.

Mỗi đêm không ngủ được, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, nàng lại bất giác nhớ đến nụ hôn triền miên khiến người ta nghẹt thở kia.

Nhưng trong cung lại rộ lên tin đồn: Văn Nhân Loan và một người của Thôi thị đã có hôn ước. Cái tên kia—Thôi Thanh Nhạc—hình như là quen biết cũ với hắn.

Nàng không tin. Đặc biệt là sau khi hắn hôn nàng, càng không thể tin. Nhưng như có cái gì mắc kẹt trong lòng, nàng không muốn tự mình đi hỏi, chỉ chờ hắn đến giải thích.

Với trí tuệ như hắn, nếu thật sự để tâm, hẳn đã sớm nghe được lời đồn và chủ động tới tìm nàng nói rõ.

Mang theo tâm trạng ấy, Dung Oanh mấy ngày liền không đến tìm hắn. Nhưng đợi mãi, cũng chẳng thấy hắn chủ động đến tìm mình.

Lý Nguyện Ninh sau khi đính hôn với Dung Kỳ thì vào cung như vào nhà mình, đến rồi đi chẳng ai ngăn cản. Nàng ấy nhớ rõ hôm ở tướng quân phủ Dung Oanh cả đêm không ngủ, đoán nàng bị sự việc trên thuyền hoa dọa sợ, liền tiện đường ghé qua Tẩy Hoa điện thăm.

Đến nơi, thấy Dung Oanh đang cau mày đọc sách.

Nàng ấy liếc mắt thấy nội dung là sách nông học, không khỏi bật cười: "Công chúa xem mấy thứ này làm gì, định đi trồng lúa à?"

Dung Oanh đặt sách xuống, đáp: "Chỉ là xem qua cho biết."

"Vậy sao lại mặt ủ mày chau?"

Dung Oanh nói thật: "Sách này tuy là để dạy dân trồng trọt, chống sâu bệnh, nhưng nội dung rắc rối khó hiểu. Người cần đọc thì chưa chắc biết chữ. Đã là sách phổ cập, nên viết sao cho dễ hiểu mới đúng. Nếu có phu tử chuyên dạy nông dân biết chữ thì tốt rồi."

Lý Nguyện Ninh biết nàng là tiểu công chúa lớn lên trong thâm cung, tự nhiên không hiểu nhiều về sinh kế dân thường. Nàng ấy không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện này không đơn giản như lời nói đâu."

Dung Oanh biết mình còn nông cạn, chỉ gật đầu không nói gì thêm. Lý Nguyện Ninh lại hỏi: "Trước kia Tứ công chúa rất hay đến tìm ngươi, dạo này không thấy đâu?"

"Tứ tỷ ở lại trong cung đã lâu, phò mã gửi thư giục nàng về, còn dâng thư tố cáo lên Hoàng hậu. Tứ tỷ bất đắc dĩ phải rời kinh."

Nhắc đến chuyện này, trong lòng nàng có chút tiếc nuối. Rõ ràng thấy Dung Yểu rất thiếu kiên nhẫn với nhà phò mã, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về dù không cam tâm.

"Có khi nàng cũng nghe được chuyện Lục công chúa và phò mã, giờ thì hí hửng trở về để giễu cợt."

Dung Oanh lại không nghĩ vậy. Dù sao Dung Hân Vi cũng là công chúa, các nàng là tỷ muội, tất nhiên sẽ nghĩ đến hôn phu của mình. Nếu cũng gặp phải loại người như Tiết Hóa Khanh, e là trong lòng cũng cay đắng mà chẳng dám nói. Không phải ai cũng mạnh mẽ như Dung Hân Vi, có khi chỉ biết cắn răng nuốt máu vào bụng.

Biết rõ bộ mặt thật của Tiết Hóa Khanh, nàng ngược lại cảm thấy Dung Hân Vi còn may mắn. Ít nhất, chuyện vỡ lở ngay trong lễ thành hôn, còn có đường lui. Nếu đợi sau khi cưới mới phát hiện, e là xé rách đến nỗi không thể vãn hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!