Chương 23: (Vô Đề)

Trong rừng, tiếng côn trùng râm ran từng đợt nối tiếp nhau, như có ai đang thì thầm trò chuyện giữa đêm khuya. Xen lẫn vào đó là tiếng tim đập rõ ràng của Dung Oanh.

Một tay nàng nắm chặt vạt áo Văn Nhân Loan, tay còn lại siết lấy tay áo mình, móng tay gần như muốn xuyên thủng lớp vải mỏng.

Nàng đang làm gì vậy?

Hắn làm như vậy là có ý gì?

Hàng mi nàng vẫn còn ướt, đôi mắt ánh lên tia nghi hoặc dưới ánh trăng mờ, ngây ngô nhìn chằm chằm Văn Nhân Loan.

"Ta đưa ngươi về." Văn Nhân Loan tránh đi ánh mắt nàng, đứng dậy trước, đưa tay kéo nàng đứng lên.

Lúc Dung Oanh đứng dậy, chân vẫn còn mềm nhũn, không vững. Hắn liền đứng im, đỡ lấy nàng, kiên nhẫn chờ nàng ổn định lại.

"Vì sao lại quay về?" Văn Nhân Loan bỗng nhiên hỏi, "Không phải đã tiễn ngươi rời đi rồi sao, vì sao còn quay lại tướng quân phủ?"

Dung Oanh cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, nàng quay mặt đi, không muốn trả lời.

Văn Nhân Loan cũng không nổi giận, chỉ thong thả chỉnh lại nếp gấp trên áo, động tác chậm rãi, tao nhã. Gương mặt nàng lại nóng bừng lên, bực dọc quay người bước đi.

Văn Nhân Loan cũng bước theo sau.

Dung Oanh đi rất nhanh, mang theo cả xấu hổ và bực bội, hoảng loạn mà vội vã. Sau lưng, tiếng bước chân chậm rãi mà kiên định theo sát, không gần không xa.

Cho đến khi đi tới cuối con đường nhỏ, ánh đèn lồng hiện ra trước mặt, nàng mới dừng lại, quay người lại tức giận nói: "Ngươi đừng đi theo ta nữa!"

Trong bóng tối, hắn quả nhiên dừng lại. Một lát sau, giọng nói vừa như cười vừa như không vang lên: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?"

Dung Oanh vẫn thấy xấu hổ. Cảm xúc trong đêm nay như thủy triều, khi thì bị đẩy lên cao, khi thì lại rơi thẳng xuống vực. Mọi thứ cứ như đang quay cuồng, khiến nàng không kịp thở.

Rốt cuộc là đang làm gì? Là nàng đang nằm mơ, hay là Văn Nhân Loan thực sự phát điên?

Chưa đến nửa canh giờ trước, nàng còn đang vì sự thờ ơ của Văn Nhân Loan mà thấy tủi thân, vậy mà giờ hắn lại đi hôn nàng.

Dung Oanh đứng im, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình khỏi run.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?"

Văn Nhân Loan đứng lặng trong bóng đêm, như thể bản thân hắn cũng tan vào đêm tối lạnh lẽo ấy.

Nàng bỗng nhận ra, thật ra mình chẳng hiểu gì về hắn. Trước giờ chỉ là tự cho rằng hắn ôn hoà, học rộng, là một người đoan chính quân tử. Những điều nàng biết chỉ đến từ lời kể người khác. Chính vì vậy, dù rõ ràng thích hắn, nhưng khi bị hắn hôn, thứ nàng cảm thấy đầu tiên lại là hoảng hốt.

Hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Chỉ ánh mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, giọng trầm thấp: "Vậy công chúa mới vừa rồi vì sao quay lại? Không phải là muốn tìm ta sao?"

Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ thấy tức giận. Giọng giận dỗi thốt ra không suy nghĩ: "Giờ ta không muốn tìm nữa. Sau này cũng không tìm ngươi đâu."

Văn Nhân Loan nghe vậy liền im lặng. Dưới bóng cây, ánh trăng không rọi tới được, hắn như tan vào bóng tối, mang theo một chút gì đó cô tịch.

Dung Oanh nhớ tới lần trước sau tiệc sinh nhật phụ hoàng, Văn Nhân Loan cũng một mình đi trong đêm tối. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, vậy mà bước chân hắn vẫn vững vàng, thản nhiên, không chút hoảng loạn.

Đến khi hắn cất lời, giọng đã khô khốc, đều đều như đang tuyên đọc một đạo thánh chỉ: "Về sau đừng nói những lời như vậy nữa."

Dung Oanh đang tức, định phản bác, nhưng phía sau chợt vang lên tiếng gọi. Quay đầu lại mới thấy là Lý Nguyện Ninh đang dẫn người đến, tay cầm đèn lồng.

"Ta phải đi rồi."

Văn Nhân Loan rõ ràng cũng thấy nhóm người đang đến, hắn khẽ gật đầu, như thể đã nghe thấy, rồi bỗng nói một câu mơ hồ khó hiểu:

"Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Sau này đừng nghe lời Tam công chúa bọn họ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!