Chương 22: (Vô Đề)

Bởi vì là Tết Khất Xảo, trong kinh thành những nhà phú hộ cũng sẽ nhân dịp này mà cho người trong phủ được ra ngoài vui chơi, náo nhiệt phố phường.

Hai tiểu thị nữ vừa trở về, vẫn còn chưa dứt khỏi men say của cảnh tượng ban ngày, một bên giúp nàng sửa sang lại xiêm y, một bên rôm rả trò chuyện. Dân chúng xưa nay luôn tò mò chuyện công chúa xuất giá, hôm nay tất cả đều đổ ra đường tranh nhau xem cho được một lần.

Dung Oanh bởi vì chuyện bất ngờ đêm nay mà tâm thần hoảng loạn, lại không ngờ bên Dung Hân Vi cũng xảy ra biến cố. Nghe hai tiểu thị nữ không ngớt thổn thức về Lục công chúa, nàng liền im lặng lắng nghe.

Một người nhỏ giọng kể: "Lục công chúa thật sự rất mạnh mẽ, nghe nói phò mã vừa chạy vừa kêu, suýt chút nữa bị công chúa chém cho một đao mất mạng…"

Thị nữ kia hừ lạnh, phẫn nộ nói: "Đáng đời! Đã cưới công chúa mà còn không cam tâm, lại còn qua lại với một tiểu quan thấp hèn trong Câu Lan viện, thậm chí còn mang cả con riêng tới phủ đòi danh phận. Công chúa sao có thể nhịn được chuyện này? Muốn giết hắn cũng là chuyện dễ hiểu!"

"Không chừng," người còn lại chen lời, "hôm nay chính là ngày nàng ta chọn để phản đòn. Lục công chúa sao có thể nuốt trôi nỗi nhục đó? Tiết gia lần này chỉ sợ xui xẻo lớn rồi."

Dung Oanh nghe mà khẽ nhíu mày, mơ hồ hiểu được đôi phần. Nhưng loại chuyện này thế nào nghe cũng thấy quá sức hoang đường. Hơn nữa hôm nay lời đồn thổi quá nhiều, cũng không tránh khỏi bị thêm thắt, xuyên tạc.

Chuyện bị ám sát vừa mới lắng xuống không bao lâu, người trong phủ cũng chưa có tin tức rõ ràng. Chỉ nghe nói trên hồ Lâm Tiên, quý nhân đang ngồi thuyền hoa thì xảy ra hỏa hoạn, kinh động cả Kim Ngô Vệ, nhưng nội tình cụ thể thế nào vẫn chưa ai biết.

Dung Oanh xõa tóc ướt, ngồi trước bàn nhỏ, chậm rãi nhấp ngụm trà lạnh, trong đầu vẫn văng vẳng cảnh tượng rơi xuống nước cuối cùng.

Không biết vị cô nương cùng rơi xuống hồ với nàng có được cứu kịp hay không.

Nàng trầm ngâm hồi lâu, cảm giác bất an trong lòng không những không vơi bớt, mà lại càng thêm nặng nề.

Ngọn lửa trên thuyền bốc cao tận trời, nhiều người đã thiệt mạng. Văn Nhân Loan… liệu có bị thương?

Thị nữ còn chưa kịp gõ cửa, đã thấy Dung Oanh vội vã đẩy cửa bước ra.

"Cô nương muốn đi đâu vậy?"

Dung Oanh nắm lấy cánh tay nàng, vội nói: "Ta muốn đến phủ Tướng quân một chuyến, phiền trong phủ chuẩn bị ngựa xe cho ta."

Thị nữ tuy ngạc nhiên nhưng không dám cản: "Xin cô nương chờ một chút, việc này cần bẩm lại với chủ tử."

Nàng đã suy nghĩ rất lâu, nhưng lòng vẫn không yên. Chuyện đêm nay chắc chắn đã kinh động đến phủ Trấn Bắc tướng quân. Có lẽ trong phủ cũng có người lên thuyền hoa. Dù sao tối nay ai cũng không ngủ được. Nàng đi hỏi Lý Nguyện Ninh đôi lời, có khi còn cảm thấy yên tâm hơn chút.

Chẳng bao lâu sau, thị nữ quay lại. Dung Oanh không còn tâm trí để chỉnh trang kỹ lưỡng, chỉ tùy tiện gom tóc rối buộc lại thành búi tóc thấp, vài lọn tóc dài còn rủ bên tai khẽ lay động.

Vương Phức Tuyết vẫn chưa rời đi, nghe nói Dung Oanh muốn ra ngoài cũng không ngăn cản. Chính nàng ta cũng tiện đường về phủ Thượng thư, liền đồng hành luôn.

Ra khỏi phủ, con phố vốn nên đông nghịt người xem lễ lại trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Trên đường chỉ còn vài người qua lại lẻ tẻ cùng một vài hàng quán đang thu dọn.

Loại ngày như thế này thường dễ phát sinh chuyện, để bảo đảm an ninh, Kim Ngô Vệ thường cải trang tuần tra khắp nơi. Một phần là để tránh hỗn loạn, một phần là để bắt giữ những kẻ phạm pháp hoặc tư bôn trốn nhà đi theo nhau.

Lúc này, đi trên phố, Dung Oanh cũng không phân biệt được ai là quan binh, ai là dân thường. Chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa nàng đang ngồi cũng từ từ chậm lại. Vương Phức Tuyết vén màn xe lên, nhìn thấy một đội Kim Ngô Vệ cưỡi ngựa đi tới. Người dẫn đầu mặc viên lãnh bào màu xanh sẫm, bên hông đeo đai lưng kim ngọc, trên đó treo chủy thủ cùng túi nước.

Nàng ta cười nhẹ, hỏi thăm: "Tôn lang quân hôm nay cũng bận rộn quá rồi."

Người kia hành lễ đáp lại, sắc mặt nghiêm túc: "Thì ra là Thượng thư phu nhân. Hôm nay trong kinh không yên ổn, tặc tử trà trộn khắp nơi. Phu nhân nên sớm trở về thì hơn."

Dung Oanh ló đầu ra hỏi: "Xin hỏi Tôn lang quân, trên hồ Lâm Tiên hôm nay, thương vong ra sao?"

Tôn lang quân thoáng sửng sốt khi thấy nàng, nhưng rồi nhanh chóng trả lời: "Ngoài thích khách, bị thương chừng năm sáu chục người. Thi thể dưới hồ vẫn chưa vớt hết, số người tử vong hiện tại hạ quan cũng chưa rõ."

Dung Oanh lòng căng như dây đàn, lại vội hỏi: "Vậy những người được cứu từ thuyền hoa, hiện giờ ở đâu?"

"Phần lớn đã được đưa về phủ đệ. Một số ít do tình hình khẩn cấp được tạm thời an trí trong phủ Trấn Bắc tướng quân. Lý tướng quân lúc này đang ở đó thương nghị chuyện đêm nay. Nếu cô nương muốn tìm người, không bằng đến đó xem thử."

"Đa tạ Tôn lang quân."

"Không có gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!