Chương 21: (Vô Đề)

Mặt hồ âm u đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cảnh tượng ca vũ yến nhạc nháy mắt tan tành, tiếng người náo loạn lập tức bùng lên, ai ai cũng như chim thú hoảng sợ, thét to bỏ chạy. Tiếng chửi rủa, tiếng dẫm đạp vang không dứt bên tai. Trên thuyền hoa, từng hàng rèm gấm bị hỏa tiễn từ xa bắn tới đốt cháy, lửa bén liền lan, chỉ chớp mắt mà ánh lửa rợp trời.

Từ dưới đáy hồ, từng toán thích khách đột ngột trồi lên. Những kỹ nữ hóa trang diễm lệ cũng lập tức rút kiếm, cùng thị vệ giao chiến kịch liệt. Lập tức có người điều động thuyền nhỏ tới sát bên, tìm cách hộ tống các vị quý nhân rời đi. Người có thân phận cao thì được ưu tiên, kẻ thân phận thấp hơn chỉ có thể tự mình chen chúc, trong hoảng loạn mà liều mạng đào thoát.

Dung Hi vốn đã uống đến mơ màng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triệu Miễn một tay kéo từ trong khoang ra ngoài, chạy bạt mạng. Ngọn lửa gần sát bên hông nàng ta, suýt nữa thì bén vào vạt áo. Theo lệnh Triệu Miễn, thị vệ lập tức tụ lại bảo hộ nàng ta.

Trên thuyền hoa loạn thành một đoàn, liên tiếp có người rơi xuống nước. Không bao lâu sau, xác người gãy tay cụt chân nổi lềnh bềnh quanh thuyền, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn. Có vài vị quý nhân được binh vệ hộ tống thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng vẫn còn mấy người bị kẹt lại, không cách gì rời đi.

Dung Hi vẫn còn kinh hồn chưa định, được Triệu Miễn đỡ lên một chiếc du thuyền khác. Nàng ta ngoái đầu lại nhìn thuyền hoa chìm trong khói đặc cuồn cuộn, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy hỏi: "Rốt cuộc là ai to gan như vậy, bọn chúng do ai phái tới?"

Triệu Miễn đưa tay nhẹ vỗ lưng nàng trấn an: "Hôm nay những người lên thuyền đều là thân phận không tầm thường, nghe nói ngay cả Thái tử cũng tới."

Dung Hi chau mày, ngờ vực hỏi: "Thái tử ngày thường thanh cao giữ mình, chẳng phải luôn chướng mắt mấy cuộc chè chén trụy lạc này sao? Hôm nay lại cố tình xuất hiện, thật là quái lạ…"

Triệu Miễn khẽ lắc đầu: "Hôm nay nơi này tất sẽ xảy ra biến cố, ta vừa rồi thoáng nhìn thấy, Thái tử cùng Nhị hoàng tử đã được hộ vệ đưa đi. Nhưng lúc này sống chết ra sao, cũng chưa rõ."

Dung Hi đối với sự an nguy của hai vị kia cũng chẳng mấy bận tâm. Có Dung Tễ và Dung Kỳ ở đó, thị vệ cho dù chết sạch cũng tuyệt không để họ xảy ra chuyện. Huống chi thuyền hoa cách bờ không xa, mà nay lại là Tết Khất Xảo, kinh thành khắp nơi đều có Kim Ngô Vệ tuần tra. Tin chắc vừa nhận được tin gió, họ đã tức tốc mang quân tới, không để xảy ra đại sự.

Thuyền dần cập bến, Dung Hi đi được mấy bước thì trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, như thể đã quên điều gì quan trọng. Nàng ta liền quay đầu nhìn Triệu Miễn. Y ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"

Ngay cả Triệu Miễn cũng không phát hiện điều khác lạ, hẳn là không có gì.

Nàng ta bèn gạt bỏ tạp niệm, vừa vuốt tay áo vừa đi về phía xe ngựa đã chờ sẵn.

Một tiếng nổ rung trời.

Trước mắt Dung Oanh đột nhiên tối sầm lại, mặt hồ chao đảo theo từng vòng gợn nước lay động. Nàng theo bản năng vùng vẫy, muốn kêu cứu, nhưng vừa há miệng thì một ngụm nước lạnh lẽo lập tức tràn vào miệng, sặc đến đau thắt cả ngực bụng. Một khắc trước nàng còn đang cảm thán ánh trăng soi mặt hồ, phút chốc đã bị nước lạnh bao phủ, như muốn đoạt lấy mạng sống.

Thời gian như ngưng đọng thành vĩnh viễn.

Nàng không còn nâng nổi cánh tay, mi mắt cũng không mở ra được, tiếng kêu cứu tắc nghẹn nơi cổ họng. Thân thể cứ thế chìm dần về đáy hồ lạnh giá, không cách nào kháng cự.

Ngay khi ý thức sắp hoàn toàn rơi vào hắc ám, nàng bỗng cảm nhận được thắt lưng bị kéo căng, như có người nắm lấy. Nàng muốn mở mắt ra, nhưng toàn thân không còn chút sức lực, chưa kịp tỉnh đã rơi vào mê man.

Trong mơ hồ, hình như có tiếng ai đó gọi:

"Công chúa..."

Dung Oanh toàn thân lạnh run, mơ hồ nghe có người đang gọi nàng. Thanh âm càng lúc càng rõ ràng, nàng dần khôi phục tri giác, còn chưa mở mắt đã bắt đầu ho dữ dội. Có người vỗ nhẹ lưng giúp nàng thông khí, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Xem như tỉnh rồi... May mắn không có việc gì."

Toàn thân nàng ướt sũng, tóc mai rối loạn dán sát mặt và cổ. Mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trên một chiếc sập, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Vây quanh nàng là ba nữ tử xa lạ. Một người trong đó y phục hoa lệ, trang sức quý giá, dung mạo lại có vài phần quen mắt.

Thấy nàng tỉnh dậy mà không nói gì, nữ tử kia đoán nàng bị hoảng sợ nên không ép hỏi. Nàng đưa chén trà nóng đến, nhẹ giọng an ủi: "Công chúa không cần lo lắng, hiện tại đã an toàn rồi. Kim Ngô Vệ đang truy bắt thích khách, lát nữa thiếp thân sẽ sai người đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi."

Dung Oanh cất lời, thanh âm khàn đặc: "Ta từng thấy ngươi rồi."

Nữ tử kia mỉm cười, ngồi xuống cạnh nàng: "Trấn Bắc tướng quân phủ, lễ mừng sinh nhật của Lý công tử, thiếp thân quả thực từng gặp công chúa một lần."

Dung Oanh trầm ngâm một lát rồi nhớ ra. Nàng chính là mẫu thân của tiểu hài tử lần đó, người mà Lý Nguyện Ninh từng nhắc đến—Vương Phúc Tuyết. Khi bị Vệ công tử ruồng bỏ, bà lại quay đầu tái giá cùng phụ thân y, trở thành kế mẫu của đối phương.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ gật đầu: "Ngươi là Vệ thượng thư phu nhân."

Vương Phúc Tuyết cười như gió xuân: "Thiếp thân họ Vương, khuê danh Phức Tuyết. Công chúa cứ gọi tên là được."

Thanh âm nàng ta ôn nhu, tự mang phong tình mà không tỏ vẻ làm ra, khiến người không khỏi sinh lòng thân cận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!