Chương 2: (Vô Đề)

Trong điện Tẩy Hoa, Linh Xuân đang xách một thùng nước ấm chuẩn bị đi hậu viện thì thấy công chúa che ô bước nhẹ quay về. Nhưng nhìn nàng không giống như từ ngoài cung trở về, Linh Xuân gần như không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì — nhất định là bị Dung Hân Vi cướp đi rồi.

Nàng ấy dừng bước hành lễ, Dung Oanh đã vui vẻ chạy đến trước mặt, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, như thể vừa gặp được chuyện tốt gì đó. Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Dung Oanh đã chủ động nói:

"Linh Xuân, hôm nay ta gặp được đế sư." Nhắc đến Văn Nhân Loan, giọng nàng đều dịu đi vài phần, mang theo ấm áp. "Thì ra gần đây chàng đang dạy hoàng huynh ở Quốc Tử Học, như vậy ta có thể thường xuyên nhìn thấy chàng rồi."

Linh Xuân nhớ rõ Văn Nhân Loan, chùa Lung Sơn là nàng ấy đi cùng Dung Oanh, lúc đó cũng ở chung với nhau một thời gian. Trong cung, Dung Oanh không có bằng hữu, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được Thánh Thượng mấy lần, đối với một người ôn hòa học rộng như Văn Nhân Loan, lại có dung mạo tuấn tú, quả thực rất dễ sinh lòng thân cận.

"Đế sư có nói gì không?" Linh Xuân vẫn luôn cảm thấy Dung Oanh quá mức để tâm đến người kia, mà Văn Nhân Loan dù từng ở cạnh nàng suốt ba tháng, thái độ lại vẫn như lần đầu gặp, không thân không sơ, không nóng cũng chẳng lạnh.

"Hỏi ta vài chuyện học hành, may là gần đây ta có ôn tập lại, bằng không mà không trả lời được thì mất mặt rồi." Dung Oanh vừa nói đến Văn Nhân Loan, gương mặt liền hiện thêm vài phần tươi sáng. Linh Xuân nhìn nàng có chút bất lực, thầm cảm khái công chúa thật sự quá không biết đề phòng.

Nàng ấy liếc mắt xuống cái bọc lông mềm trong ngực công chúa, lập tức tức giận: "Công chúa nhặt mèo hoang từ đâu về vậy?"

Dung Oanh đang vui, ôm mèo đi vào tẩm điện, "Nhặt được trên đường. Hiện tại không phải mèo hoang nữa, sưởi ấm cho nó một chút, tắm rửa sạch sẽ rồi giữ lại làm bạn cũng tốt."

Tẩy Hoa điện vốn đã ở nơi hẻo lánh, cung nhân lại không nhiều, cộng cả Linh Xuân vào cũng chỉ có năm người. Dung Oanh không được sủng ái, đi theo nàng chẳng có tiền đồ, ngày trước còn từng bị các cung nữ dã tâm khi dễ, đến giờ người ở lại đều là loại chẳng màng tiến thân, giống như Linh Xuân, chỉ mong bình yên sống hết tuổi cung nữ rồi ra cung.

Dung Oanh có thể xem như là chủ tử tốt nhất trong mắt các nàng, gần như chưa bao giờ chủ động yêu cầu điều gì, người ta cho gì thì dùng nấy, lâu dần ai nấy cũng nhàn nhã quen rồi.

Mèo vừa gặp nước đã không an phận, lăn lộn khiến người hầu chạy tới chạy lui luống cuống.

Hai cung nữ giữ lấy mèo, quay sang hỏi Dung Oanh đang ngồi uống trà sưởi ấm: "Sao công chúa đột nhiên muốn nuôi mèo vậy ạ?"

"Cũng không có lý do gì, chỉ là thấy nó kêu đáng thương quá. Nếu không mang theo chắc nó sẽ chết rét. Dù sao cũng chẳng tốn mấy miếng cơm, chắc cũng không gây phiền phức cho các ngươi." Dung Oanh đặt chén trà xuống, bắt đầu lật xem cuốn sách Tần phu tử đưa.

Đó là sách tàng thư của chính Tần phu tử — một bản tạp ký của danh nho, nội dung rất khó đọc, may là có người viết lời chú thích bên cạnh, thậm chí còn ghi lại cách hiểu của mình. Chỉ tiếc lời chú quá nhiều quá loạn, đọc vào lại càng rối.

Linh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa vẫn chưa dứt, khẽ nhắc nhở: "Ngày mai là sinh nhật Lục hoàng tử, Triệu quý phi tổ chức yến tiệc trong cung, công chúa đã chuẩn bị chưa?"

Dung Oanh không ngẩng đầu, đáp nhàn nhạt: "Ta không muốn đi. Nếu thật sự xuất hiện, e rằng Triệu quý phi còn thấy xui xẻo."

"Điện hạ cớ gì phải tự hạ thấp mình?" Linh Xuân nghe nàng nói mà cũng nhíu mày, giọng trầm xuống: "Tẩy Hoa điện không giao thiệp với bên ngoài, vốn đã bị chèn ép. Đến cả bổng lộc mỗi tháng cũng bị âm thầm cắt xén. Công chúa đã mười sáu tuổi, nên học cách nghĩ cho mình nhiều hơn."

Linh Xuân là người ở bên Dung Oanh lâu nhất, là cung nữ do Đức phi ban cho nàng, bởi vậy thân thiết hơn người khác. Có đôi khi Dung Oanh cũng bị nàng ấy dạy dỗ nghiêm khắc. Hiện tại nghe nàng ấy nói những lời này, Dung Oanh tuy không đáp, nhưng cũng hiểu rõ trong lòng.

Linh Xuân chỉ còn một năm là đến tuổi ra cung. Giờ nàng ấy còn ở đây, Tẩy Hoa điện vẫn còn ổn định. Nhưng một khi nàng ấy rời đi, Dung Oanh thật sự sẽ hoàn toàn đơn độc, đến lúc đó, đến cả thái giám cung nữ cũng có thể lên mặt. Hơn nữa, các vị công chúa khác đã lần lượt định phò mã, chỉ còn nàng vẫn bị gạt trong góc không ai ngó tới. Nếu bây giờ không lo chuẩn bị hậu thuẫn, chờ đến ngày bị Ngũ công chúa lôi chuyện hôn sự ra làm trò cười, e rằng khóc cũng chẳng biết khóc chỗ nào.

"Đừng lo, ta tự biết." Dung Oanh tiếp tục đọc sách, giọng thản nhiên khiến Linh Xuân tức đến phát hỏa.

"Điện hạ thật sự cam tâm để người khác dẫm lên lòng bàn chân mình sao?" Linh Xuân tức giận thốt lên, rồi lại hối hận vì mình lỡ lời nặng.

Nhưng ngay sau đó liền thấy Dung Oanh ngáp một cái, uể oải xoay người:

"Trên đời này, phần lớn đều là kẻ bị dẫm dưới chân người. Dù có bò lên được bao xa, cuối cùng cũng không tránh khỏi bị kẻ ở trên giẫm đạp. Nếu ta không có năng lực phản kháng, ít nhất vẫn còn có thể né chân người khác." Nói đoạn, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa rơi tí tách bên khóm hải đường. "Hình như mưa ngừng rồi."

Lửa lớn bừng bừng nuốt trọn cung thất, khói đặc cuồn cuộn bốc cao. Tiếng gỗ cháy răng rắc, thanh âm sụp đổ hỗn loạn, tiếng người la hét hoảng loạn vang vọng từ xa.

Giữa một mảnh hỗn loạn nôn nóng ấy, chỉ có một bóng người đứng yên giữa điện trong ánh lửa, sắc mặt bình tĩnh dị thường, ánh sáng hắt lên từ lửa cháy chiếu lên gương mặt nàng, lúc sáng lúc tối đan xen.

"Lẽ ra ta không nên gặp lại hắn. Ban đầu chỉ muốn tìm một đáp án, giờ nghĩ lại... chẳng qua chỉ là ta tự dối mình dối người…" Nàng lẩm bẩm với ngọn lửa, không để ý đến sức nóng táp thẳng vào người. Rất lâu sau mới quay đầu nhìn về phía đứa trẻ còn nhỏ tuổi kia.

"Nếu con còn sống, mỗi năm thay ta hái một cành mai xanh, thế là đủ. Ta thích hoa mai xanh…"

"Mẫu phi! Mẫu phi đi đâu vậy?" Dung Oanh muốn đuổi theo, nhưng bóng người kia đã đi vào trong biển lửa.

Đột nhiên, gió nổi cuồn cuộn, khói đặc, ánh lửa, cung điện — tất cả trong nháy mắt hóa thành từng mảnh vỡ, tựa như ánh sương ban mai tan dưới mặt trời mọc.

Giấc mộng kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!