Chương 18: (Vô Đề)

"Ngươi nói ngươi coi trọng ai?"

Trong điện Hàm Tượng, tiểu lư hương mạ vàng phả ra làn khói nhè nhẹ, quẩn quanh giữa không gian ấm áp. Tay áo thêu hoa sen chìm buông xuống, một bàn tay trắng nõn đẫy đà vươn ra, dùng muỗng nhỏ khảy nhẹ tro hương rơi rớt.

Lư Quý phi nửa nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, tua trân châu nhỏ li ti đính khéo léo nơi viền áo, tóc mái rũ nhẹ hai bên trán đè bằng trâm đá quý. Tuy chỉ là phục sức ngày thường, nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ quý khí trời sinh.

Lư Triệu Lăng đứng bên, sắc mặt nhợt nhạt, thân hình cao gầy. Trên người khoác áo choàng sắc xanh thẫm, chất vải quý giá nhưng mặc lên người gã lại lỏng lẻo, càng làm lộ ra vẻ uể oải, thiếu tinh thần.

Gã dùng giọng lấy lòng, lại lặp lại một lần: "Cô cô, hôm qua ta gặp Cửu công chúa. Cô cô với phụ thân chẳng phải vẫn hối thúc ta thành gia hay sao? Nếu cưới được công chúa, ta với cô cô chẳng phải lại càng thân càng gắn bó ư?"

Lư Quý phi nghe vậy, sắc mặt liền thoáng nét khinh thường. Bà khảy nhẹ một muỗng tro hương rồi tiện tay ném luôn về phía gã.

"Đồ hỗn đản, đầu óc ngươi bị cái thứ gì mê hoặc rồi hả? Cửu công chúa chẳng qua là con gái do nữ vũ cơ thấp kém sinh ra, còn ngươi là thân phận gì? Hoặc là ngoan ngoãn gác lại mấy chuyện thấp kém lộn xộn đó, mà cưới cho đàng hoàng một thiên kim thế gia, còn không thì cút ra khỏi Lư gia cho ta! Cái ngôi vị ở Bồng Lai điện kia, trong nhà con cháu còn đang tranh nhau, ngươi thì sao?

Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không biết phấn đấu tiến thân."

Lư Quý phi thân thể đầy đặn, vẫn còn phong thái mỹ nhân thuở trẻ. Ngày xưa khi mới vào phủ Lương vương chỉ là một trắc phi, bởi tính tình lười nhác, khinh thường tranh sủng như Triệu Quý phi, lại sớm gả hai con gái vào hào môn xa xứ, từ đó càng nhàn hạ, chỉ quanh quẩn trong cung điều hương vẽ tranh. Điều duy nhất khiến bà bực bội chính là bên ngoại không biết phấn đấu, thường xuyên cầu bà nói đỡ trước mặt hoàng đế, lại còn hay làm mấy chuyện rối rắm phiền hà.

Lúc này trông thấy bộ dạng ăn chơi vô dụng của Lư Triệu Lăng, lòng bà chỉ thêm chán nản, hận không thể lập tức đuổi hắn ra khỏi cung.

Lư Triệu Lăng cãi lại: "Con gái thế gia thì có gì hay, không phải cũng đều dựa vào thân phận như cô cô thôi sao? Cưới mấy nữ tử đó về nhà, không phải rước thêm khổ sở cho mình? Cô cô thương ta đi, ta thực lòng vừa gặp đã yêu Cửu công chúa, kiếp này ngoài nàng ra, không lấy ai khác."

Lư Quý phi cười lạnh trong lòng.

Chính bà cũng là nữ tử thế gia, sao lại không hiểu rõ những trò tính toán của loại ăn chơi như gã. Đơn giản là sợ lấy thiên kim nhà quyền quý thì bị quản thúc, còn mẫu tộc người ta lại không dễ trêu chọc. Còn Cửu công chúa thì sao? Không có chỗ dựa, một khi gả về Phạm Dương chẳng phải mặc gã chà đạp muốn làm gì thì làm.

Huống hồ cái danh tiếng "quý nữ thế gia khô khan" mà hắn chê bai ấy, người ta còn chưa chắc đã muốn để mắt tới hắn.

Tuy trong lòng khinh bỉ, nhưng Lư Quý phi cũng chẳng buồn nói thẳng ra, chỉ lười dây dưa với gã, nhàn nhạt nói: "Cửu công chúa dù gì cũng được nuôi dạy cẩn thận, lại còn thân cận với Tam hoàng tử. Giờ Tam hoàng tử đang trấn thủ biên cương, nhiều lần được bệ hạ khen ngợi. Chuyện này ta không làm chủ được. Nếu thật lòng thích, thì cứ thử làm nàng động tâm xem.

Nếu nàng chịu, ta tự nhiên sẽ thay ngươi đi cầu hôn."

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bà cũng hiểu, cháu trai bà là hạng người nào, chỉ cần ra ngoài hỏi thăm một vòng là biết ngay, chẳng ai muốn gả con gái cho.

Không được đáp ứng dứt khoát, Lư Triệu Lăng tuy trong lòng khó chịu, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, giả vờ cảm tạ rồi rời khỏi điện.

Từ đêm qua say rượu đến giờ, trong đầu gã toàn là hình ảnh nữ tử mặc y phục nhã nhặn, tóc buông xõa thấp, dưới ánh trăng như nhuộm một tầng ánh sáng mờ mờ, dáng vẻ yểu điệu lướt qua khiến hắn tưởng chừng thần nữ hạ phàm.

Sau khi tỉnh rượu, không những không quên được, ngược lại càng thêm ngứa ngáy không yên, gã lập tức đến tìm Lư Quý phi.

Gã là con vợ cả của Lư thị Phạm Dương, làm sao lại không xứng với một công chúa?

——

Sau nửa lễ tang của Nguyên Thái phi, Dung Oanh được Triệu Miễn khuyên về nghỉ.

Vừa về đến Tẩy Hoa điện, nàng liền buồn ngủ không thôi, ngủ một giấc dài, tỉnh dậy liền nghe Linh Xuân báo: Lư Triệu Lăng lại tới tìm.

Nàng lập tức phân phó: bất kỳ ai đến tìm, đều nói nàng vì lo buồn sinh bệnh, đang tĩnh dưỡng trong điện, không tiện tiếp khách.

Lý Nguyện Ninh nghe tin nàng bệnh, nhanh chóng vào cung thăm. Dù Linh Xuân nói Dung Oanh ốm yếu, nàng ấy vẫn khăng khăng muốn gặp. Cung nhân không tiện ngăn, đành để nàng ấy vào điện.

Vừa bước vào, còn đang định nghĩ lời an ủi, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến nàng ấy ngẩn người.

Dung Oanh đang quỳ gối trước án nhỏ, cùng Tứ công chúa đánh bài lá, mặt dán đầy mấy tờ giấy.

Dung Oanh ngẩng mặt lên thấy nàng ấy, vui vẻ gọi: "A Ninh, ngươi tới rồi à? Mau lại đây ngồi."

"Ngươi không phải đang lo buồn thành bệnh sao?" Lý Nguyện Ninh nhíu mày nhìn nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!