Thanh Minh qua đi, sau cơn mưa kéo dài, thời tiết rốt cuộc cũng dần chuyển nắng, nhiệt độ theo đó mà tăng lên.
Song trong cung, sương mù ngột ngạt vẫn chưa tan, trái lại còn dày đặc hơn trước. Sau biến cố ở Lân Đức điện, hoàng đế lại càng thêm sủng tín phương sĩ, thậm chí vì nghe lời gièm pha mà bắt cả trung thư xá nhân vào ngục. Bình Nam Vương phủ bị thu quyền, trong triều người người tự bảo toàn, nhưng vẫn có kẻ dâng thư cầu xin cho Bình Nam vương. Bên ngoài dân chúng bàn tán xôn xao, dư luận rối ren.
Là đế sư, Văn Nhân Loan bị vô số người tìm đến, ngấm ngầm hay công khai, đều hy vọng hắn có thể vì họ mà nói vài lời trước mặt Thánh Thượng. Nhưng thái độ hắn công bằng nghiêm minh, xử sự không thiên vị, khiến không ít kẻ sau lưng mắng chửi, thậm chí có lời đồn rằng sự suy tàn của Bình Nam Vương phủ là do hắn âm thầm bày mưu tính kế.
Thế nhưng dù oán giận ra sao, cũng không ai dám phủ nhận: hiện giờ Văn Nhân Loan là tâm phúc bên cạnh thiên tử. Hoàng đế hồ đồ, Thái tử tự mãn, Văn Nhân Loan dù tuổi trẻ, lại nắm quyền thực sự trong tay. Đã có thế gia ngầm hứa hẹn lợi ích, thậm chí mượn việc cưới hỏi để lập liên minh lôi kéo hắn về phía mình.
Hứa Tam Điệp nghe nói Vệ thượng thư từng dò hỏi về thân thế và hôn sự của hắn, liền bật cười trêu chọc:
"Nghe đồn nữ nhi của Vệ thượng thư dung mạo như hoa, nếu ngươi cưới nàng, chẳng phải có thể mượn luôn sức của lão hồ ly kia sao? Vệ thị là thế gia đại tộc, buộc được một nhà đó, có trăm cái lợi không một cái hại. Ngươi sao không thuận nước đẩy thuyền?"
Văn Nhân Loan đang xem tấu chương, mắt không rời khỏi hàng chữ, cười nhạt một tiếng:
"Vệ thị chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, nếu ta phải dựa vào thân thích để thu phục lão, vậy thì chẳng qua cũng chỉ là hạng người vô năng."
Hứa Tam Điệp nghe hắn nói dứt khoát như vậy, cũng không nhắc nữa, chỉ cười lắc đầu:
"Không muốn cũng đúng thôi. Tên Vệ thượng thư kia vốn chẳng phải thứ gì tốt. Nghe đâu còn cưới người trong lòng của con trai mình làm vợ kế, trong nhà không biết loạn thành cái gì. Nữ nhân đó cũng không đơn giản, dựa vào cữu cữu mình mà làm giàu, hiện giờ còn đạt danh xưng là nữ thương nhân tài giỏi tiếng tăm."
Văn Nhân Loan khẽ "ừ" một tiếng, vẫn ngồi ngay ngắn, ngón tay lật tấu chương không hề ngừng lại.
Vài ngày trước mưa dầm kéo dài nửa tháng, khiến dân gian lâm cảnh bất ổn. Vùng hạ lưu sông Lạc bị lũ cuốn lần nữa, hoa màu, nhà cửa đều bị phá hủy. Quan lại địa phương thông đồng cùng Tiết độ sứ ém nhẹm tình hình, không báo triều đình, thế gia địa phương còn hợp mưu chèn ép dân đen. Đến lúc tin tức truyền được vào kinh, dân chúng nơi đó đã tha hương khắp nơi, tiếng oán đầy trời.
Cách kinh thành tám trăm dặm, Lạc Thủy chết đói khắp nơi, dê bò trôi xác, nhà cửa sập đổ, còn nơi hoàng cung kinh kỳ thì vẫn gấm vóc rực rỡ, bàn tiệc đầy mỹ vị. Một bên là cảnh tượng thịnh thế phồn hoa, một bên lại đầy rẫy xác chết lạnh lẽo.
Dung Oanh biết lũ lụt ở Lạc Dương kỳ này có liên quan đến Dung Yểu, phò mã của nàng ta chính là thái thú Dĩnh Châu. Giờ vì lũ mà buộc phải quay về trấn giữ, còn Dung Yểu vì xích mích mà ở lại kinh thành.
Phu thê bất hòa vốn là vì phò mã xuất thân thế gia, nhà chồng nhiều lễ nghi cứng nhắc, đối với Dung Yểu trăm điều bắt bẻ. Ba năm không sinh con, phò mã muốn nạp thiếp. Dung Yểu phát hiện hắn ta sớm đã dưỡng ngoại thất, hai người từ đó luôn sứt mẻ.
Người ngoài nghe nàng ta than vãn thường hay khuyên bảo, bảo nàng ta nên rộng lượng bao dung, chấp nhận để phò mã nạp thiếp. Chỉ có Dung Oanh là chưa bao giờ khuyên nàng ta như vậy. Nàng không cần lý do gì, chỉ đơn giản đứng về phía tỷ tỷ, cùng nàng ta mắng phò mã, tuyệt không khuyên nàng ta "rộng lượng nghênh thiếp vào cửa".
Dung Yểu nhớ lại trước đây từng coi thường muội muội này vì xuất thân thấp hèn, giờ nghĩ lại chỉ thấy bản thân khi xưa thật ấu trĩ.
Nguyên thái phi lại lâm bệnh nặng một lần nữa. Dung Oanh túc trực bên giường bệnh suốt đêm. Dung Yểu nghe tin liền khoác áo chạy đến, lúc tới nơi, Dung Hi và Triệu Miễn cũng đã có mặt.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên từng nét u sầu, trên giường bệnh, thái phi nửa mê nửa tỉnh, cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, lúc thì mong manh lúc thì gấp gáp. Mọi người lặng lẽ đứng bên, lòng như bị đá đè, ép đến không thở nổi.
Trong số đó, người mâu thuẫn với nguyên thái phi nhất chính là Dung Hi. Là con ruột của hoàng hậu, cháu gái của Từ Châu thứ sử, nàng ta chưa từng là người nhẫn nhịn chịu lép vế. Nhiều lần cãi cọ với thái phi, sau này dứt khoát không đến thỉnh an nữa. Lần này bị Triệu Miễn ép tới giữa đêm, vừa đến còn mắng y vài câu. Nhưng khi nhìn thấy thái phi giờ đây chỉ còn là một thân thể già yếu, thoi thóp nằm đó, lòng nàng ta cũng không khỏi trĩu nặng.
Thái y vào cung giữa đêm, kê đơn rồi kín đáo ám chỉ nên sớm chuẩn bị hậu sự.
Triệu Miễn thấy Dung Hi không chịu nổi nữa, khuyên nàng ta về nghỉ. Dung Yểu thì nằm tạm giường trong điện. Còn Dung Oanh thức suốt một đêm, mắt đã thâm quầng, thị nữ khuyên vài lần, nàng vẫn không chịu đi nghỉ.
Giờ phút này, nàng chỉ thấy trống rỗng. Cơn buồn ngủ bị nỗi mơ hồ và hoang mang trong lòng đè nặng. Đối diện sinh tử, con người ta luôn cảm thấy bất lực. Mỗi nhịp thở yếu ớt của thái phi đều lay động trái tim nàng, khiến nàng nhớ đến năm xưa mẫu thân mình đi vào biển lửa, chính mình thì bất lực không thể làm gì.
Nàng chỉ có thể ở trong lòng niệm kinh cầu phúc cho thái phi.
Đến tận rạng sáng, ngọn đèn nguội lạnh bỗng vụt tắt. Ngoài điện có người thông báo thiên tử giá lâm, Dung Oanh vội đánh thức Dung Yểu, chỉnh y phục ra hành lễ.
Hoàng đế chỉ phất tay bảo các nàng bình thân, đi đến bên giường thái phi, trầm giọng nói vài câu, rồi phái người đưa các nàng lui ra ngoài.
Dung Yểu ngồi xuống ghế đá ngoài viện, nhịn không được ngáp dài, sau đó bực bội đảo mắt nhìn quanh:
"Ta về kinh đã một tháng, phụ hoàng còn chưa một lần triệu gặp. Nay thái phi bệnh, rốt cuộc mới thấy mặt, vậy mà nhìn ta cũng chẳng lâu, đúng là nhi nữ quá nhiều, chắc gì còn nhớ ta xếp thứ mấy."
Dung Oanh an ủi: "Đây là lần ta đến gần phụ hoàng nhất trong hai năm nay."
"…" Dung Yểu lập tức cứng họng, không nói được gì nữa, chỉ lặng lẽ thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!