Trong bóng đêm, cảm giác của con người lại càng trở nên nhạy bén.
Dung Oanh cách Văn Nhân Loan rất gần, gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy một tia hương rượu nhàn nhạt từ nàng.
"Con đường này tối quá, tiên sinh làm sao có thể từ đây trở về được?" Dung Oanh đi theo sau lưng Văn Nhân Loan, giẫm phải đá gập ghềnh nghiêng ngả, lảo đảo một cái, đụng vào lưng hắn, đau đến kêu khẽ một tiếng.
"Điện hạ uống bao nhiêu rượu?"
Ngay cả bước đi cũng không vững.
"Đêm nay cùng Tứ tỷ trò chuyện rất nhiều, không để ý mà uống liền mấy chén, ta không có tính số, nhưng chắc cũng không nhiều lắm đâu..." Nàng lí nhí nói, tâm trạng cũng xem như ổn định, chuyện phát sinh ở Lân Đức điện dường như không ảnh hưởng gì lớn đến nàng. "Sớm biết vậy thì đã bảo người mang đèn theo rồi, ta bây giờ đến hướng đi cũng nhìn không rõ."
"Nhìn không rõ thì vì sao còn muốn theo tới?"
Văn Nhân Loan đêm nay nói năng đặc biệt lạnh nhạt, trong bóng đêm không nhìn rõ nét mặt, Dung Oanh đoán có lẽ hắn cũng vì chuyện xảy ra lúc tối mà tâm tình không tốt.
"Bởi vì thấy tiên sinh đi về hướng này." Nàng cười ngốc nghếch. "Tuy biết tiên sinh không sợ bóng tối, nhưng ta nghĩ, vẫn nên có người đi cùng sẽ tốt hơn."
Hắn cụp mắt xuống, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Gió đêm bỗng thổi qua, làm rào rạt cành lá, tựa như có ma quỷ thì thầm trong đêm.
Văn Nhân Loan chậm rãi mở lời: "Điện hạ đối với sự tình xảy ra ở Lân Đức điện hôm nay, không có gì muốn hỏi sao?"
Nàng đương nhiên là có, thậm chí có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn ra được Văn Nhân Loan tâm tình không tốt, nên mới không nhắc tới. "Ta có thể hỏi sao?"
Hắn dừng lại giây lát, rồi nói: "Có thể."
"Chuyện này... có liên quan tới Bình Nam Vương phủ không?" Dung Oanh nhớ đến Tiêu Hác quỳ rạp dưới đất phát run, trong lòng có chút không đành. Cho dù có là nghịch tặc thật sự, cũng không nên dùng cách dại dột ấy để thị uy, chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nàng cho rằng Văn Nhân Loan sẽ cho một đáp án khẳng định, nhưng hắn chỉ nói một câu mơ hồ tránh né:
"Sự tình liên quan đến tính mệnh, ta không thể tùy tiện suy đoán."
Nàng thở dài, trong giọng mang theo chút u oán: "Vậy thì ta cũng chẳng còn gì để hỏi nữa. Những chuyện khác ta làm sao biết được? Biến cố ở Thu Hoa đình xảy ra khi ta mới một tuổi, bên trong rốt cuộc ẩn tình thế nào ta chẳng rõ. Tóm lại cũng chỉ là một câu "gà nhà bôi mặt đá nhau", củi đậu nấu đậu mà thôi. Ta ở trong cung, thân bất do kỷ, triều sự biết được cũng chỉ làm bản thân thêm buồn phiền."
Dung Oanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mịt mù, tâm tình cũng trầm xuống theo.
"Nơi hoàng cung này, thật ra... cũng không tốt đẹp gì."
Văn Nhân Loan chợt hỏi nàng: "Nếu có một ngày, công chúa không còn là công chúa nữa thì sao?"
Dung Oanh nghe câu ấy, liền nghiêm túc tự hỏi. Nhưng dù thế nào cũng không thể đưa ra đáp án xác thực. Một lúc sau nàng mới nói: "Tuy ta thường cảm thấy mình sống chẳng mấy thoải mái, nhưng dù sao vẫn tốt hơn trăm ngàn lần so với bách tính thường dân. Mọi thứ ta có bây giờ đều là nhờ thân phận công chúa mà ra. Nếu một ngày không còn là công chúa nữa... ta nên đi đâu?
Nên làm gì?"
Nàng không tìm ra đáp án.
Vì nàng từ nhỏ đã được nuôi lớn trong lồng son, ăn no mặc ấm, chưa từng phải chịu đói rét. Một khi rời khỏi chiếc lồng kia, không ai che chở, nàng thậm chí không biết làm sao để sống sót — hoặc là bị rét mướt g. iết ch. ết giữa băng tuyết, hoặc là bị chó hoang mèo hoang ăn thịt.
Bước chân Dung Oanh dần chậm lại. Nàng nhìn sang Văn Nhân Loan bên cạnh, một thân y phục trắng không nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng như sương phủ, ngạo tuyết như hàn mai. Dù nàng là kẻ không có chí tiến thủ, nhưng khi tự ý thức được sự chênh lệch giữa hai người, trong lòng cũng có phần tự ti.
Chuyện ở Lân Đức điện bị ép xuống, cung nhân Tẩy Hoa điện cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Dung Oanh đêm đã khuya mới trở về, không khỏi tò mò yến tiệc hôm nay có điều gì thú vị. Nhưng nàng mệt đến cực điểm, chỉ qua loa nói đôi câu rồi rửa mặt đi ngủ.
Linh Xuân nhìn ra nàng có tâm sự, đêm ấy thay nàng đắp lại góc chăn, mới nhẹ giọng hỏi: "Công chúa hôm nay... đã gặp chuyện gì sao?"
Đối với Dung Oanh, Linh Xuân so với cung nữ càng giống người nhà hơn. Nàng rất ít giấu giếm điều gì với Linh Xuân. Nàng ngồi dậy, ôm lấy eo Linh Xuân, dùng dáng vẻ làm nũng như hài tử trong lòng cha mẹ.
"Ta phát hiện ra mình thật vô dụng, chẳng giúp được ai cả. Mẫu thân không cần ta, phụ hoàng cũng vậy. Mấy vị hoàng huynh thì biết lo việc nước, có thể ra trận giết giặc. Tam tỷ có thể lung lạc thế gia, làm điều mình muốn. Ngay cả Tứ tỷ cũng có thể cứu tế bách tính. Chỉ có ta là chẳng giúp được ai, không có mẫu tộc chống lưng, cũng chẳng có tính cách khiến người khác yêu mến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!