Xuân hàn vừa tan, lại đón một trận mưa to.
Khi Dung Oanh dẫn người đi đào bình rượu, trên đỉnh đầu mây đen dày đặc như đổ, sớm đã đoán sẽ có một trận mưa lớn. May mắn là các nàng vừa kịp trở về Tẩy Hoa điện, phía sau liền vang lên sấm sét ầm ầm, chân trời âm u chớp lóe không ngừng, tiếp theo đó là cuồng phong gào thét, mưa lớn đổ xuống dữ dội, tiếng gió mưa hỗn loạn, khiến người ta có phần kinh hãi.
Ít nhất là không bị mưa dội ngay khi đang đào vò rượu.
Tam Hoa sợ đến nỗi phải nép vào lòng Dung Oanh, nội điện thắp nến sáng, các cung nhân an nhàn ngồi quây quần, nghe Dung Oanh đọc sách cho các nàng nghe. Vì mưa quá lớn, trong điện oi bức, nàng sai người mở cửa sổ thông khí, tiếng mưa rơi rào rào tựa như vang bên tai.
Đôi lúc sấm nổ vang trời, làm một tiểu thái giám giật nảy mình, suýt nữa ngồi không vững ngã lăn ra đất, khiến các cung nữ bên cạnh cười ồ.
"Tuổi như thế rồi mà còn sợ sét đánh, bọn ta là nữ tử còn gan lớn hơn ngươi kìa."
"Hay là làm chuyện trái với lương tâm, bằng không thì sợ gì sét đánh?"
Tiểu thái giám tuổi nhỏ nhất, không khỏi xấu hổ buồn bực, bất mãn đáp: "Sợ sét thì làm sao? Sâu không cắn ngươi, ngươi chẳng phải vẫn sợ sâu? Ta có cười ngươi đâu!"
Dung Oanh cười, đẩy đĩa điểm tâm về phía y, ôn hòa nói: "Giận cái gì, chẳng qua chỉ là nói đùa thôi."
Tiểu thái giám vội vàng hành lễ cảm tạ, cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng, hai má phồng lên như con sóc nhỏ, lại khiến các cung nữ cười càng to hơn.
Ngoài cửa sổ mưa gió ào ào, trong điện ánh nến lay động dịu dàng, cả phòng tràn ngập tiếng cười đùa. Linh Xuân nhìn ra ngoài trời, khẽ than: "Cơn mưa này không biết đến khi nào mới ngớt, nếu mưa tới sáng mai, trong đình chắc chắn tích đầy nước, đi lại sẽ rất phiền phức."
Mưa to thế này quả thật khiến nhiều người khổ sở, nước tích lại, cung nhân ra vào dễ bị ướt giày áo, váy thường lấm bùn, nhất là những người phải làm việc ngoài trời thì càng thêm khổ.
Gió mạnh quật gãy cành cây, những nhánh vốn thô chắc lúc này cũng trông thật yếu ớt. Lại một tia chớp lóe lên, Dung Oanh theo bản năng ôm chặt Tam Hoa trong lòng, cơ thể bé nhỏ ở trong lòng nàng trở mình, tỏ vẻ không hài lòng.
Dung Oanh chợt nhớ, Văn Nhân Loan hình như không thích mưa.
Mưa nhỏ thì không sao, nhưng cứ đến lúc mưa lớn, hắn luôn đóng kín cửa sổ, mặc kệ không khí oi bức.
Trong trí nhớ của nàng, Văn Nhân Loan là người ôn hòa, lễ độ, hiếm khi biểu hiện cảm xúc. Nhưng nàng nhớ rất rõ, chỉ có hai lần từng thấy vẻ mặt hắn dị thường, đều là trong lúc mưa lớn, lúc ấy hắn nhíu mày, trong mắt như tích tụ mây đen, lạnh lẽo đến mức có thể nhỏ ra nước.
Nghĩ tới đây, tiếng mưa rơi bỗng khiến nàng phiền lòng hơn hẳn.
—
Đêm mưa tầm tã, ngoài phòng cuồng phong gào thét.
Văn Nhân Loan ngồi trong thư phòng đọc sách, lòng vẫn chẳng thể yên. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh loang lổ, tiếng sấm sét vang vọng khiến hắn như nghe thấy tiếng khóc than thảm thiết, hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra từng màn máu chảy thành sông.
"Phong Từ."
Phong Từ đến gần, thấy Văn Nhân Loan đang day trán, sắc mặt tiều tụy.
"Đi, mang thư của nghĩa phụ tới."
Hôm qua Lý Kiểu nhờ Hứa Tam Điệp đưa tới một phong thư, hắn còn chưa mở ra.
Lý Kiểu hiện vẫn đang ở Khương Châu, một mặt ứng phó với Yến Vương, thư từ tất nhiên bị giám sát, bởi vậy lâu rồi không có thư qua lại.
Văn Nhân Loan tâm thần bất định, mở thư ra xem qua loa rồi đặt xuống.
Phong Từ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng kém, một lúc lâu sau mới nghe hắn mở miệng: "Ngày mai bảo Hứa Tam Điệp tự mình đến gặp ta."
Tiếng mưa vẫn không dứt, suốt đêm không ngừng.
—
Sáng sớm hôm sau, các cung nhân oán than không dứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!