Chương 14: (Vô Đề)

Dân gian đương tiết Hoa Triều, người người đều đổ ra đường, già trẻ lớn bé náo nhiệt vui vầy, đặc biệt là nam nữ thanh niên, từng đôi từng nhóm trâm hoa du xuân, dắt tay thân hữu cùng nhau ngắm cảnh. Các phủ đệ nhà quyền quý còn bỏ vốn mở hội tuyển Hoa Thần, hễ là thiếu nữ tuổi xuân đều có thể tham dự. Người dự tuyển phải chèo thuyền nhỏ xuôi dòng sông, hai bên bờ sẽ có đông đảo người đứng đợi, hễ ai vừa mắt liền ném hoa về phía thuyền nàng.

Cuối cùng, thiếu nữ có khoang thuyền đầy hoa nhất sẽ thắng, được xưng là Hoa Thần.

Năm trước cũng từng có một thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, hoa trong thuyền chất cao như núi, được một vị quý nhân vừa mắt, cuối cùng gả vào nhà quyền quý. Trên danh nghĩa là tuyển chọn Hoa Thần, nhưng kỳ thực cũng khó tránh khỏi thành trò tiêu khiển của đám quyền quý, chỉ để họ ngắm người chọn thiếp mà thôi.

Dung Oanh được Lý Nguyện Ninh đưa đi ngoạn cảnh. Đây là lần đầu nàng được thấy một khung cảnh náo nhiệt như thế, giữa dòng người tấp nập mà ngơ ngác, tay nắm chặt lấy Lý Nguyện Ninh, không dám buông ra, sợ bị chen lạc.

Thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò đánh giá lướt qua nàng. Lý Nguyện Ninh đứng sát bên, khẽ cười ghẹo: "Có người đang nhìn ngươi đó."

Dung Oanh nghe vậy càng luống cuống, chỉ đành cố làm bộ như không thấy, lặng lẽ quay đi.

Triệu Cơ năm xưa từng là vũ cơ tuyệt sắc nổi danh kinh thành, bởi một lần hiến vũ mà được đương kim Hoàng đế—khi ấy còn là Lương vương—đón vào phủ. Dung Oanh không kế thừa được tài năng múa hát của mẫu thân, chẳng thông âm luật, chẳng biết vũ điệu, chỉ có dung mạo là rất giống. So với Triệu Cơ rực rỡ như hoa hồng có gai, nàng lại mềm mại dịu dàng hơn nhiều, như ánh dương đầu xuân, ấm áp mà không chói mắt, khiến người nhìn chỉ thấy thư thái và trìu mến.

Nhìn thấy các nữ tử trên thuyền nhỏ ôm tỳ bà ca hát, Dung Oanh không khỏi nhớ tới mẫu thân mình.

Không biết năm xưa Triệu Cơ có từng đi ngang con sông này, có từng như các thiếu nữ bây giờ, ngồi thuyền ngắm hoa, có từng vì một nam tử nào đó mà thổn thức? Vào vương phủ rồi, liệu có từng thật lòng mà hạnh phúc?

"Suy nghĩ gì vậy?" Lý Nguyện Ninh cắt ngang mạch nghĩ. "Vừa rồi gọi ngươi mấy tiếng rồi đấy."

"Ta đang nghĩ tiệc thọ của phụ hoàng cũng sắp tới rồi."

Lý Nguyện Ninh gật đầu: "Cũng phải. Thọ lễ của tướng quân phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, có phụ thân và huynh trưởng lo liệu, ta không cần xen vào. Ngươi thì đã chuẩn bị gì dâng lên Thánh thượng chưa?"

"Lúc nhỏ ta từng theo mẫu thân ủ mấy vò rượu, dâng cái đó được chăng?"

Phụ hoàng là đế vương thiên hạ, vật quý lạ nào chưa từng thấy qua? Tiền tiêu vặt của nàng chẳng đáng là bao, cũng chẳng thể lấy ra được vật gì quý giá. Nàng nhớ rõ khi tám tuổi, từng theo Triệu Cơ chôn ba vò rượu mơ sau hậu viện. Mấy hôm trước nghe cung nhân cùng Linh Xuân nói chuyện, nhắc đến việc năm nay hái mai sẽ ủ rượu, nàng mới sực nhớ đến chuyện năm xưa.

Ba vò rượu ấy đã nằm dưới đất chín năm, không biết đào lên sẽ có mùi vị thế nào. Nhưng đem dâng làm thọ lễ cũng hợp lý, dù sao phụ hoàng nàng cũng sẽ không thực uống.

"Chủ yếu là thành ý."

Tiết Hoa Triều, người đông như nêm, Kim Ngô Vệ cũng phải tăng cường tuần tra khắp nơi. Năm trước từng xảy ra việc chen lấn tranh hoa, khiến ba người bị dẫm chết. Lý Nguyện Ninh lo ngại điều đó nên không dẫn Dung Oanh vào nơi đông đúc.

Trên đường, hai người gặp được Lý Khác đang đứng trên cầu, hăng hái ném hoa về phía một thiếu nữ trên thuyền. Hoa trên tay ném hết, y còn tranh hoa từ tay bạn để ném tiếp. Lý Nguyện Ninh nhìn thấy huynh trưởng mình mất thể diện như vậy, lập tức chen lên xem nữ tử ấy là ai mà khiến huynh mình mê muội đến thế.

Dung Oanh thân mình mảnh mai, không quen chen chúc giữa đám người, đành ở lại một chỗ đợi.

Đứng chưa bao lâu, nàng liền cảm thấy có người đang lén nhìn mình. Nàng đổi chỗ, đi vài bước đến bên một hàng rong bán mặt nạ. Trên kệ treo đủ kiểu mặt nạ: có mặt tái nhợt ma mị, có mặt quỷ sứ dữ tợn.

Nghĩ đến những ánh mắt khiến người ta khó chịu kia, Dung Oanh liền chỉ vào một chiếc mặt nạ Côn Luân đen sì hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Tiểu thương đang mải trò chuyện với người khác, thấy nàng ăn mặc quý khí, giơ một ngón tay nói: "Một trăm văn, quý nhân có muốn không?"

Dung Oanh cúi đầu tìm túi tiền, sờ s. oạng mãi không thấy. Tiểu thương thấy nàng luống cuống, liền thở dài: "Túi tiền hẳn đã bị kẻ trộm móc mất rồi. Tiểu quý nhân lần sau nhớ cẩn thận."

Nói rồi lại quay đi bán cho người khác. Dung Oanh thất vọng sờ s. oạng tay áo, xác định túi tiền đã mất, đành xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng:

"Dung cô nương."

Nàng quay đầu, thấy Mục Hoàn Đình đang nhìn nàng chăm chú. Ông ta liếc quanh, thấy nàng đi một mình, sắc mặt liền sa sầm: "Cô nương sao lại chỉ có một mình? Không có ai đi theo sao?"

Dung Oanh nhận ra ông ta sau một thoáng suy nghĩ. Lần trước gặp là lúc hắn mặc quan phục, nay đổi sang một thân thường phục màu than chì, dáng vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Mục thị lang? Ngươi cũng ở đây?"

Ông ta hành lễ, nàng lúc này mới chú ý bên cạnh ông còn có một phụ nhân dắt theo một đứa nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!