Linh Xuân đoán được Dung Oanh sẽ vì muốn trốn uống thuốc mà chạy sang sân của Văn Nhân Loan, nên đã sớm sai người mang gói thuốc đưa qua đó.
Đến trưa, nàng cũng không có ý định quay về. Văn Nhân Loan liền sai người chuẩn bị thêm một bộ bát đũa. Đợi đến khi mùi thuốc thoảng ra, nàng theo phản xạ nhíu mày, liền trông thấy Phong Thiện bưng hai chén thuốc đặt lên bàn.
Nàng còn đang thấy đau lòng, lẩm bẩm: "Tiên sinh sao phải uống tận hai chén thuốc? Thật đúng là hành hạ người ta mà."
Văn Nhân Loan khẽ nâng mắt liếc nàng một cái, không đáp lời, chỉ đẩy một chén thuốc về phía nàng.
"Hửm?"
Hắn điềm tĩnh nói ngắn gọn: "Của ngươi."
Dung Oanh trừng lớn mắt, không dám tin: "Sao lại là của ta?"
"Dược là thị nữ Tẩy Hoa điện đưa tới." Văn Nhân Loan nói, sau đó còn bổ sung, "Vì ngươi thường uống thuốc rồi lại nhổ ra, nên ta bảo người sắc hai phần. Ngươi vẫn nên uống đi cho xong, đỡ phải chịu dằn vặt gấp đôi."
Trên mặt Dung Oanh hiện rõ vẻ do dự, hắn dứt khoát tự mình bưng chén thuốc của mình lên, uống sạch trong một hơi, sau đó mặt không cảm xúc mà nhấp trà.
Nàng biết Văn Nhân Loan làm việc luôn quả quyết, giống như cũng bị cổ vũ phần nào, bèn cầm lấy chén thuốc của mình, chuẩn bị uống. Mới nhấp được một ngụm, dạ dày lập tức quặn lên, vị đắng chát xộc thẳng lên mũi, khiến mắt nàng ứa nước.
Che miệng ho khan hai tiếng, nàng hỏi: "Thuốc của ta có phải đắng hơn không? Sao ngươi lại có thể uống một hơi gọn như vậy..."
"Giống nhau cả."
"Ta thấy thuốc của ta vẫn là đắng hơn..." Nàng nhỏ giọng than thở một câu, rõ ràng đang muốn kiếm cớ né tránh.
Phong Thiện đứng bên cạnh quan sát, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là công chúa sống trong nhung lụa, uống thuốc mà cũng rơi nước mắt. Thấy Văn Nhân Loan hơi nhíu mày, y còn tưởng vị tiên sinh này sắp không nhịn nổi nữa, chuẩn bị nổi giận ném nàng ra ngoài.
Ngay sau đó, Văn Nhân Loan lại cầm lấy chén thuốc của Dung Oanh.
Phong Thiện nghiêng đầu ghé sát tai Phong Từ, thấp giọng: "Ta đoán công tử muốn đổ thuốc của nàng, rồi nói "muốn uống thì uống, không uống thì cút"."
Phong Từ lắc đầu, ra hiệu bảo y cứ nhìn tiếp đi.
Sắc mặt Văn Nhân Loan tuy có hơi trầm xuống, nhưng không hề nổi giận, chỉ yên lặng bưng chén thuốc của nàng lên, uống hết một nửa.
Dung Oanh trợn tròn mắt nhìn động tác của hắn, sững sờ đến nỗi không thốt nên lời.
Hắn hơi khép mắt, dùng tay lau vệt thuốc ở khóe miệng, rồi chậm rãi đẩy chén thuốc còn lại về phía nàng. "Bây giờ uống được chưa?"
Dung Oanh ngơ ngác nhận lấy chén thuốc, cố nén cơn buồn nôn, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.
Vị đắng của thuốc không thể át được cú sốc trong lòng nàng lúc ấy.
Nàng không ngờ Văn Nhân Loan lại làm như vậy, chỉ là uống thuốc thôi, chuyện nhỏ không đáng kể, vậy mà hắn lại giống như nhất quyết phải cùng nàng chia sẻ. Bởi vì nàng than đắng, hắn liền làm gương uống trước một nửa, ánh mắt lại lạnh băng, chẳng có chút gì gọi là dỗ dành, ngược lại còn mang theo cảm giác ép buộc kiểu khác.
Nhưng hắn biết, chính cái cách này lại cực kỳ hữu hiệu với Dung Oanh.
Mấy ngày sau, Văn Nhân Loan dần bận rộn trở lại, Dung Oanh cũng không tiện quấy rầy thêm. Nhờ hắn chỉ điểm kỹ lưỡng, đến khi phu tử kiểm tra bài học, nàng cũng không phạm phải sai sót nào. Hôn sự của Dung Hân Vi cùng Tiết Hóa Khanh đã định vào đầu hạ, để chuẩn bị cho lễ thành hôn, nàng ta càng ít lui tới thư viện, thư đồng đi cùng nàng ta cũng không thấy đến nữa, bởi vậy những ngày đó của Dung Oanh trôi qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lý Nguyện Ninh lớn hơn Dung Hân Vi một tuổi, từ sau khi hồi kinh liền không ít lần bị trưởng bối thúc giục thành thân. Nhưng nàng ấy theo quân nhiều năm, đối với đám văn nhược công tử hay lũ con cháu thế gia trác táng trong kinh thành đều không vừa mắt.
Thường ngày hay cùng Dung Oanh than phiền, ngay cả phò mã của Dung Hân Vi cũng không tha cho mấy câu châm biếm:
"Lục công chúa ở trong cung tin tức không linh, biểu tỷ cô em chồng của ta từng ngầm nói qua, cái tên Tiết Nhị Lang ấy, ngoài mặt thì giả nhân giả nghĩa, kỳ thực lại dưỡng một ả tiểu thiếp bên ngoài. Gần đến ngày thành hôn, gã sợ bị bại lộ liền sai người đẩy nàng ta xuống sông chết đuối, trong bụng còn hoài cốt nhục của gã. Loại sói đội lốt người này, lại có thể leo lên cành cao cưới công chúa, đúng là chọc người tức chết!"
Dung Oanh từng gặp qua Tiết Hóa Khanh, nghe vậy không khỏi sinh nghi. Tuy rằng Dung Hân Vi luôn khinh khi nàng, nhưng dù gì cũng là công chúa, nàng vẫn không đành lòng thấy người như thế bước lên kiệu hoa.
Trở lại Tẩy Hoa điện, Dung Oanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đi tìm Dung Hân Vi. Nhân tiện lấy cớ mang đến vòng cổ chuỗi trân châu màu tím được ban thưởng, muốn đổi lại trâm hoa điểu của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!