Thích khách không lưu lại ai sống sót, vụ án này bị ném cho Hình Bộ điều tra, khiến đám người bên đó rối như tơ vò, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Văn Nhân Loan từng nhiều lần chỉnh sửa luật pháp khi còn tại chức trong triều, mỗi lần thay đổi đều chạm tới lợi ích của không ít thế lực cựu thần. Trong triều vốn đã có không ít người ngầm bất mãn với hắn, nếu thật sự nắm được nhược điểm, muốn nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc cũng không phải không thể.
Chính vì lý do đó, Hình Bộ lại càng không dám tra sâu. Đừng nói là không tìm ra đầu mối, dù có tìm được, bọn họ cũng chưa chắc dám đào tới cùng. Nhận được vụ án này, cả Hình Bộ từ trên xuống dưới đều cảm thấy như bị đày đi làm khổ sai.
Mặc dù Văn Nhân Loan không bị thương nặng, hoàng đế vẫn đặc cách cho phép hắn nghỉ ngơi, dặn hắn trong thời gian này chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng, có việc gì thì bảo người truyền lời là được. Ngoài ra, còn ban thưởng vô số lễ vật quý giá, trong đó có hai rương thuốc bổ thượng hạng.
Văn Nhân Loan nhận đủ lộc ban, người có liên quan đến vụ việc trên núi như Dung Oanh cũng được thơm lây.
Dung Oanh tự hiểu rõ, lần này chẳng qua là nhờ có Văn Nhân Loan nên phụ hoàng nàng mới đột nhiên nhớ ra, hóa ra mình còn có một đứa con gái nhỏ chưa từng để mắt đến. Nếu không tỏ ra quan tâm một chút thì lại quá lạnh nhạt, cho nên mới sai người ban thưởng vài thứ gọi là có lệ.
Lễ vật đều là đồ dùng nữ nhi, từ đầu đến chân không thiếu thứ gì: vải vóc đã được may sẵn thành y phục, trâm cài tinh xảo, phát quan đính đá quý to như trứng bồ câu, vòng cổ cẩn châu trân châu rực rỡ, còn có cả chuỗi tử ngọc lung linh.
Cung nhân ở Tẩy Hoa điện khi nhìn thấy đống lễ vật quý giá được chuyển đến thì không khỏi tròn mắt kinh ngạc, rồi sau đó lại âm thầm tiếc nuối.
Bởi vì cho dù bảo vật quý giá đến đâu, cũng phải xem là ai dùng. Nếu thân không có quyền, thì những thứ này mang trên người chẳng khác nào tự rước họa.
Dung Oanh hiểu rất rõ điều này. Nàng không có năng lực để bảo vệ những thứ quý giá, vậy thà ngoan ngoãn một chút còn hơn.
Đáng tiếc là, ngay ngày thứ hai sau khi hồi cung, Dung Oanh bị cảm lạnh nên không đến thư viện học được. Linh Xuân đang hầm thuốc trong bếp nhỏ, chuẩn bị mang vào cho nàng uống.
Dung Oanh vốn đang ngồi xổm trước một chiếc rương, xem lại mấy món đồ cũ. Bỗng ngửi thấy mùi thuốc đắng chua xộc tới, biết ngay là Linh Xuân đã mang thuốc tới, nàng lập tức cứng người không nhúc nhích.
"Công chúa, uống thuốc thôi."
Tam Hoa cắn váy nàng kêu không ngừng, nhưng Dung Oanh vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt đầy vẻ miễn cưỡng.
"Công chúa là đại cô nương rồi, đừng hành xử như tiểu hài tử nữa. Chẳng qua chỉ là uống một chén thuốc thôi mà. Nhịn một hơi nuốt xuống, rồi súc miệng với nước trà là xong." Linh Xuân đặt chén thuốc xuống, không có ý định dỗ dành.
Dung Oanh vừa trật chân, đi đứng vẫn còn khập khiễng, giờ lại thêm phong hàn. Trong khi phu tử ở thư viện thì nghiêm khắc, những gì bỏ lỡ đều phải bù lại. Nàng cũng muốn mau khỏi bệnh, nhưng lại cực kỳ không muốn uống thuốc.
"Nhị hoàng tử và thế tử Bình Nam vương sắp tỷ thí trong năm ngày tới, công chúa không sợ làm chậm trễ sẽ bị điện hạ trách tội sao?"
Nghe câu đó, Dung Oanh mới nhớ tới chuyện Dung Kỳ sắp thi đấu với Tiêu Thành Khí. Hắn ta sẽ chẳng thèm để tâm nàng bệnh hay không, chỉ cần có cớ là sẽ càng gây khó dễ. Sau một thoáng do dự, mùi thuốc càng nồng nặc hơn. Nàng hỏi nhỏ:
"Ngươi có cho thêm đường không?"
Linh Xuân đáp: "Cho không ít đâu. Nhưng ngọt hay không thì cũng chẳng khác mấy. Mau uống đi, công chúa."
Dung Oanh ngồi xuống bên bàn nhỏ, mới cầm chén thuốc lên đã suýt nôn khan. Tay run run định đặt xuống thì Linh Xuân đột nhiên nói:
"Nghe nói đế sư mắc bệnh nặng, từ bé đã phải uống thuốc triền miên, chẳng biết là nuốt kiểu gì. Nếu giống công chúa, chắc là sớm đã thấy đời chẳng còn gì vui nữa."
Văn Nhân Loan quanh năm uống thuốc, đến nỗi mùi đắng hăng nhuộm cả quần áo. Trước kia, lúc ở chùa Lung Sơn, nàng từng thấy hắn uống thuốc như uống nước, còn nghĩ hay là thuốc của hắn không đắng như vậy. Lúc đó, Văn Nhân Loan bảo nàng tự nếm thử, nàng mới nhấp được một ngụm đã nhăn mặt nhổ ra, phải uống cả ấm nước mới đỡ được vị cay đắng đọng lại trong miệng.
Nghe đến đó, Dung Oanh cũng không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt nín thở uống sạch thuốc, khuôn mặt xinh xắn méo mó như sắp khóc đến nơi.
Uống một hơi cạn sạch, chén còn sót lại một lớp thuốc loãng dưới đáy. Dung Oanh chẳng buồn nói một lời, vội súc miệng bằng trà. Nhưng mới súc được vài ngụm, sắc mặt đã thay đổi, lập tức đứng bật dậy chạy ra ngoài nôn.
Linh Xuân nhìn theo, sắc mặt cũng trầm xuống. Một tiểu cung nữ bên cạnh dè dặt hỏi:
"Linh Xuân tỷ tỷ, vậy... để muội đi hầm thêm một chén nữa nhé?"
Linh Xuân nhắm mắt lại, không nhịn được mà thở dài:
"Đi đi."
Chạy ra ngoài xong, Dung Oanh nôn sạch thuốc vừa uống, Linh Xuân đưa trà xanh cho nàng súc miệng. Dung Oanh hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng Linh Xuân, trong lòng vừa hối hận vừa phiền muộn, lí nhí nói: "Ta không cố ý muốn nôn ra đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!