Chương 1: (Vô Đề)

Đúng lúc đầu xuân còn lạnh se se, tiết trời biến đổi thất thường. Buổi trưa còn nắng ấm như đầu hạ, chưa qua hết một canh giờ đã bắt đầu nổi gió, mưa phùn nhẹ nhàng cũng rơi theo sau.

Trong học đường, lão phu tử khô khốc giảng bài, bên ngoài cửa sổ là tiếng mưa tí tách như tằm xuân gặm lá dâu, rả rích liên miên khiến đám nữ tử trong lớp mơ màng muốn ngủ, tinh thần không nâng lên nổi.

Một luồng gió lạnh len lỏi qua khung cửa sổ khe khẽ thổi vào, làm Dung Hân Vi mặc áo mỏng rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, quay đầu nhìn về phía Dung Oanh đang ngồi cạnh cửa sổ, thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ tinh thần sáng láng, không khỏi bĩu môi đầy bất mãn, tiếp tục chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Dung Oanh khẽ liếc mắt nhìn nàng ta, nhận ra điều gì, liền lặng lẽ đóng chặt cửa sổ lại.

Phía trước, Tần phu tử tóc râu hoa râm đang giảng bài. Ông là một học sĩ nổi danh trong quá khứ, từng dạy dỗ hoàng tử vương tôn tại Thái Học. Chỉ là năm đó dính líu đến vụ án của Thái tử bị phế, nên cáo lão hồi hương. Nay bởi vì học đường được thiết lập riêng cho các công chúa, ông mới phá lệ trở lại đảm nhiệm việc giảng dạy.

Nhưng từ trước đến nay ông chỉ chuyên giảng dạy các điển tích như Chiến Quốc sách, Tả truyện, Hàn Phi Tử, đâu biết dạy mấy thứ như Nội huấn, Nữ giới gì đó. Huống hồ, đám tiểu thư kim chi ngọc diệp bên dưới lại không thể đánh cũng chẳng thể mắng, càng giảng dạy càng thêm ấm ức, nặng nề đến mức mặt ông không chút biểu cảm, bài dạy khô khan, học sinh phía dưới uể oải nghe, cả lớp như phủ một tầng tử khí.

Ngoài dự liệu chính là vị công chúa mới nhập học gần đây – Dung Oanh – lại tỏ ra tích cực hơn những người khác, ngay cả tư thế ngồi cũng nghiêm chỉnh hơn, khiến ông dù buồn bực cũng có được chút an ủi.

Dung Oanh vốn không biết mình đã để lại ấn tượng ấy cho Tần phu tử. Khi ở chùa Lung Sơn nửa năm, lên núi xuống núi đều rườm rà phiền toái, nàng thường nhàn rỗi đến độ chán chường, chỉ biết chơi bài bằng lá cây để giết thời gian. Sau đó, đế sư Văn Nhân Loan đến tịnh dưỡng tại chùa, nàng nghe danh vị đại học giả này liền không dám tới gần quấy rầy.

Chỉ là về sau, trong viện của hắn bắt đầu sắc thuốc, hương thuốc xông lên chua xót nồng nặc khiến người chóng mặt, nàng chịu không nổi nên không ở lại trong viện nữa. Cả ngày nàng leo núi hái quả, nhổ hoa, đuổi thỏ, kết quả không cẩn thận lăn từ sườn núi xuống, bị thương chân.

Có lẽ là vì nàng ở phòng bên khóc quá thảm, Văn Nhân Loan sai người đưa cho nàng mấy quyển sách cũ để giết thời gian.

Những sách ấy nàng xem chẳng hiểu, lại ngại phiền người khác nên đành cắn răng lật từng trang dò dẫm. Mà hiện giờ Tần phu tử giảng những thiên kinh điển kia, trùng hợp lại chính là sách Văn Nhân Loan từng đưa, vì thế nàng nghe mà không thấy buồn chán.

Đến lúc tan học, Tần phu tử lạnh lùng liếc qua một lượt, mặt mày âm trầm nói:

"Tan lớp. Trở về ôn kỹ bài ta vừa giảng, sao chép ba lần."

Đám học sinh bên dưới tản đi lộn xộn, ông cũng lập tức rời đi.

Dung Oanh đang thu dọn sách vở chuẩn bị đứng lên thì bị Dung Hân Vi cản lại. Nàng ta không chút khách khí nói:

"Ta với Vinh An huyện chúa không mang dù. Còn ngươi?"

Dung Oanh gật đầu, không tỏ vẻ gì bất mãn, liền lấy dù trong cặp ra đưa cho hai người.

Vinh An huyện chúa hơi do dự, còn hỏi:

"Cửu công chúa có thị nữ tới đón không?"

Dung Hân Vi kéo nàng ta đi luôn, không kiên nhẫn đáp:

"Ngươi quản nàng làm gì? Chúng ta mau đi thôi, đừng chậm trễ chính sự."

Dung Oanh nhìn theo bóng hai người quay lưng rời đi, ánh mắt dừng lại nơi búi tóc của Dung Hân Vi – chiếc trâm hoa điểu bằng vàng điểm hồng khảm đá quý tinh xảo kia chính là món mà mấy ngày trước khi vào cung thỉnh an Thái hậu, trâm nàng cài được khen vài câu thì bị Dung Hân Vi mượn mất.

Tuy không tình nguyện, nhưng nếu từ chối thì lại gây thêm phiền toái, chỉ không ngờ bị nàng ta mang ra dùng nhanh như vậy.

Dung Oanh có chút buồn bực, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ đang bị gió cuốn loạn, nghĩ thầm chờ một lát có lẽ mưa sẽ tạnh, nếu không thì Linh Xuân sẽ tới đưa dù cho nàng. Dù sao chỉ là chờ thêm một lúc, cũng không sao.

Chẳng bao lâu sau, nàng liền thấy Tần phu tử ôm một chồng sách quay trở lại, bước vào học đường theo lối vòng quanh. Nhìn thấy nàng còn ngồi đó, ông khẽ sửng sốt, hỏi:

"Công chúa sao vẫn còn ở đây?"

Dung Oanh đáp lễ phép:

"Ta quên mang dù, đang chờ thị nữ tới đón."

Tần phu tử vốn có ấn tượng tốt với nàng, liền nói:

"Ta chỗ này còn một cây dù để dư, công chúa cầm tạm mà dùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!