2
Tôi nén cơn buồn nôn, loạng choạng xuống lầu.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, trong chốc lát vô số hình ảnh quá khứ theo đó mà rơi xuống.
[Minh Châu, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng em đối mặt.]
[Em không phải là Chiêu Đệ, em là Minh Châu của riêng anh.]
[Đợi chúng ta dành dụm đủ tiền, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ, để cả thế giới đến chứng kiến tình yêu của chúng ta.]
[Minh Châu em từ bỏ ước mơ để cùng anh khởi nghiệp, anh sẽ không phụ lòng em.]
[Minh Châu, hôm nay anh uống say quá, may mà có em bên cạnh.]
[Minh Châu, Minh Châu…]
Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều tan vỡ bay đi.
Theo tiếng gió hú, bị thổi tan vào màn tuyết trắng xóa.
Thay vào đó là hình ảnh trong phòng bao vừa rồi, anh ta ôm eo cô ta, không một ai hay biết mà hôn nhau.
Cảm giác bị lừa dối to lớn ập đến, dạ dày của tôi như đảo lộn, tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, đôi giày cao gót dưới chân vấp vào bậc cửa, cả người ngã nhào vào tuyết.
Lão Chu vội vàng từ trên xe bước xuống, vẻ mặt hoảng sợ: "Cô Tống, cô không sao chứ?"
Tôi nhìn lão Chu, đến lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu ra, ý nghĩa sâu xa của việc ông ấy vừa nãy bảo tôi đến đưa áo.
Có lẽ ông ấy đã sớm biết rồi.
Tôi nén nước mắt hỏi ông ấy: "Bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi?"
Lão Chu tránh ánh mắt của tôi: "Cô Tống, nhà tôi còn hai đứa con, tôi không thể không có công việc này."
Tôi đứng lên, không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Cảm ơn chú, lão Chu."
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Tôi muốn đi bộ một mình, chú về trước đi."
Ở tòa nhà phía sau, người yêu của tôi đang thân mật với người khác, còn tôi thì đi trong tuyết rơi không ngớt, hồi tưởng lại mười năm anh ta đã nhắc đến.
Năm tốt nghiệp đại học, tôi vốn có cơ hội đi nước ngoài du học bằng học bổng của nhà nước, nhưng vì ước mơ khởi nghiệp của anh ta, tôi đã từ bỏ.
Thầy hướng dẫn của tôi đã mắng tôi một cách giận dữ: "Nếu con hối hận thì đừng đến tìm ta."
Lúc đó tôi coi Cố Hạc Vũ là cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời mình, cố chấp cho rằng cả đời này mình sẽ không hối hận.
Mới đầu chúng tôi không có đủ tiền nên phải tiết kiệm chi tiêu, những lúc khó khăn nhất phải ở trong tầng hầm, phòng ẩm thấp lạnh lẽo.
Mùa đông không nỡ bật máy sưởi, hai người liền ngủ chung một giường ôm nhau cho ấm.
Ngày mưa nước ngấm vào nhà biến thành một cái hồ bơi, làm hỏng hết giày dép của tôi.
Anh ta áy náy nhìn tôi, tôi cười an ủi anh ta: "Đừng buồn nữa, anh xem chỗ này toàn là nước, coi như chúng ta đang ở Maldives đi."
Lúc đó anh ta ôm tôi, dùng một giọng điệu trang nghiêm cam đoan với tôi: "Minh Châu, nhất định chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!