(Góc nhìn Cố Hạc Vũ)
1
Tôi quen Minh Châu khi cô ấy còn rất non nớt.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Cô ấy rất xinh đẹp, toàn thân có một vẻ kiên cường lạnh lùng, mặc dù mặc bộ đồng phục bình thường nhất cũng có một khí chất độc đáo.
Cô ấy luôn một mình đi đi lại lại, tóc được chải chuốt chỉnh tề, lưng thẳng tắp, giống như những cô cậu sinh viên nghệ thuật được nuôi dưỡng ở những gia đình giàu có vậy.
Nhưng nhận thức này đã bị đánh bại khi biết cô ấy tên là Chiêu Đệ.
Sau khi rời khỏi thị trấn hẻo lánh đó, sau này mỗi người bạn mà tôi quen đều nói tôi may mắn, sớm đã hái được đóa hoa trên đỉnh núi cao này.
Đối với điều này tôi hết sức đồng tình, gặp được Minh Châu quả thật là điều may mắn lớn nhất của cuộc đời tôi.
Cô ấy vì tôi mà từ bỏ cơ hội du học bằng học bổng của nhà nước, cùng tôi khởi nghiệp ở Bắc Kinh.
Giai đoạn đầu khởi nghiệp rất khó khăn, vốn lưu động không đủ, cô ấy cùng tôi ở trong tầng hầm không bao giờ thấy mặt trời, hai người cùng nhau ăn một bát mì gà cũng không một lời oán than.
Sau này nhớ lại, đó cũng là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Ngược lại sau khi khởi nghiệp thành công, xung quanh toàn là những kẻ nịnh bợ tôi, ngày nào cũng chỉ có công ty, tiệc rượu, về nhà.
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, nhàm chán và buồn bực.
Xung quanh bắt đầu có đối tác, bạn bè, thậm chí là cả những công ty đối thủ đưa đến đủ loại gái gú, tôi đều kiên quyết giữ vững giới hạn và từ chối tất cả.
Cho đến khi Chu Dữ Vi xuất hiện.
Cô ấy là đàn em của Minh Châu, là sinh viên nghèo mà quỹ của chúng tôi vẫn luôn tài trợ.
Cô ấy nhút nhát và rụt rè, những việc giao cho cô ấy đều không hoàn thành tốt, hễ một chút là lại đỏ hoe mắt.
Cô ấy hoàn toàn không giống Minh Châu, Minh Châu làm việc gọn gàng dứt khoát, bất kỳ người nào hay bất kỳ việc gì vào tay cô ấy đều có thể sắp xếp đâu ra đấy.
Tôi cảm thấy khó chịu với Chu Dữ Vi.
Nhưng chính người như vậy, trong một bữa tiệc rượu lại dám đứng chắn trước mặt đám anh em của tôi để giúp tôi đỡ rượu.
Hôm đó có lẽ là do bầu không khí bị đẩy lên quá cao, ý định muốn nhào vào lòng tôi của Chu Dữ Vi quá rõ ràng, thêm vào đó là câu nói của một người.
"Anh Vũ, với thân phận và địa vị của anh, nếu cả đời này chỉ ngủ với một người phụ nữ thì cũng quá thiệt thòi."
Tôi lập tức d.a. o động.
Tôi ma xui quỷ khiến nghĩ, tôi chỉ đi xem một lát, rồi sẽ quay lại.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có tương lai với Chu Dữ Vi, cả đời này người mà tôi muốn chung sống trọn đời chỉ có Minh Châu.
Tôi tự cho rằng mình sẽ làm chủ được chừng mực, nhưng tôi không ngờ lại có con.
Chu Dữ Vi đã giấu tôi tự ý nói chuyện đó với mẹ tôi.
Sau lần tai nạn xe cộ đó, bác sĩ nói cơ hội mang thai của Minh Châu rất nhỏ rồi, mẹ tôi lại càng không cho Dữ Vi phá thai.
Thế là tôi cũng giống như tất cả những người đàn ông ngoại tình khác, cho rằng chỉ cần giấu kỹ thì Minh Châu cả đời sẽ không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!