Chương 1: (Vô Đề)

1

Còn nửa tháng nữa là tôi và Cố Hạc Vũ kết hôn, tối nay là tiệc độc thân của anh ta.

Ngoài cửa sổ tuyết đầu mùa đang rơi, tôi gọi điện cho tài xế của anh ta.

"Lão Chu, bên ngoài đang có tuyết, chú đến lấy một chiếc áo lông vũ mang cho A Vũ đi."

Lão Chu đến rất nhanh, ông ấy đứng ở cửa biệt thự, thần sắc có chút do dự.

"Cô Tống, tôi thấy trời còn sớm, hay là cô tự mình mang đến đi."

Lão Chu làm tài xế cho Cố Hạc Vũ đã mấy năm rồi, luôn rất tận tụy.

"Cậu Cố mà thấy cô tự mình đến, chắc chắn sẽ rất cảm động."

Tôi nghĩ một lát, sau đó cầm áo khoác, lên xe cùng lão Chu.

Tối nay anh ta hiếm khi tụ tập cùng mấy anh em tốt, mấy người kia tôi đều quen cả.

Có những người là đối tác quen biết từ khi khởi nghiệp, còn có mấy người là bạn học đại học của chúng tôi.

Vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa áo đến dặn dò vài câu rồi đi, nhưng vừa đến gần phòng bao của Cố Hạc Vũ, tiếng nói bên trong khiến bàn tay tôi đang định mở cửa phải khựng lại.

"Nào nào nào, để tôi phỏng vấn chút, còn nửa tháng nữa là kết hôn rồi, mà người tình nuôi bên ngoài lại có thai, anh Vũ, anh có cảm xúc gì nào?"

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, tôi còn tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng qua khe cửa, tôi thấy rõ Cố Hạc Vũ cầm ly rượu trên bàn lên.

Giọng anh ta thỏa mãn và đắc ý: "Cảm xúc là, cũng không tệ."

Vừa dứt lời, cả phòng bao cười ồ lên.

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Trâu bò! Đúng là anh Vũ, sự nghiệp thì phất lên như diều gặp gió, vợ ở nhà thì êm ấm, bên ngoài thì cờ bay phấp phới, đúng là ước mơ của bao nhiêu đàn ông."

"Đám người chúng ta ai mà so được với anh Vũ chứ, idol!"

Ngồi ở góc phòng Thẩm Minh cười đầy ẩn ý: "Anh sắp cưới rồi, cũng phải chú ý một chút chứ, để chị dâu biết thì phiền đấy."

Cố Hạc Vũ tự tin nói: "Chuyện này chỉ cần giấu kỹ, Minh Châu cả đời này cũng sẽ không biết đâu."

Nghe anh ta nói vậy, đám người xung quanh lập tức bạo dạn hơn.

"Đúng đấy, với thân phận và tài lực của anh Vũ mà cả đời chỉ ngủ với một người phụ nữ thì quá thiệt thòi."

"Hơn nữa, Dữ Vi cũng tự nguyện đi theo anh Vũ, đâu phải anh Vũ ép buộc, phụ nữ dâng đến tận miệng thì tội gì mà không ăn."

"Nói đến Dữ Vi, cô ta còn chưa đến nhỉ, tìm người đi gọi cô ta cái."

Dữ Vi?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tim tôi theo đó mà run lên.

Không bao lâu sau, qua hành lang dài, tiếng giày cao gót từng bước một đến gần, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Tôi đứng nấp sau cột trụ bên cạnh, nhìn cô em khóa dưới mà tôi đã giúp đỡ bấy lâu nay mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!