Nổi tiếng ở chợ đêm là bia lạnh và thịt nướng, Thu Xích Tây đi ra ngoài mua nước lạnh ở cửa hàng gần đó. Cô quay lại rất nhanh, chưa đến 10 phút. Ninh Cảnh Trần còn ngồi ở đó, lưng anh gầy, thẳng, dáng vẻ sạch sẽ không phù hợp lắm với chợ đêm này.
"Nước đây" Thu Xích Tây đặt nước lên bàn, không dừng lại, đi ngang qua bàn khách đưa đồ ăn, khui bia.
Ninh Cảnh Trần chạm vào chai nước, hơi hơi mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra. Bởi vì trên bàn đầy đồ ăn mà anh kêu, không ai đến ngồi cùng, chỉ có mình Ninh Cảnh Trần. Anh ăn chậm, thịt nướng gần như không vơi đi. Vừa rồi lúc Thu Xích Tây đi cũng không để ông chủ biết. Chống cằm, Ninh Cảnh Trần vừa từ từ ăn vừa nhìn Thu Xích Tây. Thấy cô phục vụ đồ ăn, có khi lại nhíu mày.
Chợ đêm sôi động nhất chỉ vài giờ, 12 giờ hơn mọi người cũng bắt đầu tan dần, chỉ còn ít bàn còn ở lại, nói chuyện ồn ào, dưới chân là đống chai bia.
Ninh Cảnh Trần đúng là không thường tới những chỗ thế này, không quen với sự ồn ào của mọi người, nhưng anh không đi, lại còn gọi tiếp vài món ăn. "Mấy thứ này có thể dọn bớt" Ninh Cảnh Trần chỉ cho ông chủ những thứ trên bàn.
"Được" ông chủ đồng ý, quay đầu gọi "Tiểu Thu, qua đây giúp khách dọn bàn"
Thu Xích Tây mới từ phia sau dọn đống mâm, nghe vậy đi về phía Ninh Cảnh Trần "Dọn hết mấy thứ này?" những thứ trên bàn gần như không vơi đi bao nhiêu
Ninh Cảnh Trần liếm môi "Ừ, nguội hết rồi"
Có quá nhiều đĩa, hết cái này đến cái khác, đặt chúng vào thùng để trên đất, Thu Xích Tây phải mất một thời gian.
"Cảm ơn vì đã mua nước" Ninh Cảnh Trần mỉm cười
Thu Xích Tây không nói gì, vùi đầu thu dọn, trong lòng tính toán mấy giờ mới về được. Bên cạnh còn hai bàn, xem chừng còn một thời gian nữa mới đi. Ninh Cảnh Trần cũng không để ý, nhìn Thu Xích Tây rời đi, lát sau cô mang đồ ăn mới xào xong đến. "Bạn học Thu…" Ninh Cảnh Trần kéo tay Thu Xích Tây lần nữa, hơi ấm lòng bàn tay lướt qua da "Có nhiều đồ ăn quá, cậu ngồi xuống cùng ăn với mình được không?"
Xung quanh không còn khách gọi đồ ăn, ông chủ cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Nếu ăn không hết thì có thể đổ" Thu Xích Tây không nghĩ ngợi đã từ chối, né tránh Ninh Cảnh Trần gần như đã là bản năng.
Ninh Cảnh Trần thả tay ra, rũ mắt nói nhỏ "Xin lỗi, mình không…"
"Ăn xong về nhà sớm đi" Thu Xích Tây cứng rắn chuyển đề tài. Cô không có bất kỳ mối quan hệ nào với Ninh Cảnh Trần ở kiếp trước, ai ngờ anh lại là người tổ chức tang lễ cho mình, làm cho khi sống lại Thu Xích Tây không thể đối xử với anh như trước đây, cô luôn thấy như mình nợ anh.
"Ừ" Ninh Cảnh Trần lại mỉm cười, ánh mắt mềm mại rơi trên người Thu Xích Tây.
Trở về nhà, Chương Minh Hủy đã ngủ. Thu Xích Tây đi lại nhẹ nhàng không tiếng động. Chương Minh Hủy luôn ngủ không sâu, căn bệnh giày vò khiến bà mất ngủ thường xuyên. Thu Xích Tây mua một ít tinh dầu để đốt, đắt mà còn rất khó mua. May là có một bác gái ở quê chuyên làm tinh dầu kiểu này, Thu Xích Tây lấy ra một khoản tiền nhờ bác làm mang đến. Học bổng trong trường, giải thưởng các cuộc thi đều dành cho Chương Minh Hủy.
Ngoài ăn uống, văn phòng phẩm cùng vài cuốn sách tham khảo, Thu Xích Tây không mua bất kỳ thứ gì.
Trong phòng ngoài đồ trang trí, chỉ đặt cái giường. Chương Minh Hủy cả người chỗ nào cũng đau, nếu Thu Xích Tây ngủ cùng bà thì không tránh khỏi đụng phải bà. Thu Xích Tây đơn giản ngủ luôn dưới đất, đời trước cô ngủ ở đó đến khi đậu đại học. Việc học nhờ có kiến thức của đời trước nên Thu Xích Tây không quá căng thẳng. Chủ yếu vẫn là vấn đề tiền bạc, mặc dù thuốc của Chương Minh Hủy chưa từng bị ngừng, nhưng dinh dưỡng lại không đủ, sau này Thu Xích Tây có tiền đưa bà đi trị liệu cũng không kịp nữa.
Nhất Trung có học bổng, các kỳ thi lớn nhỏ đều có phần thưởng, Thu Xích Tây chỉ có thể trả tiền thuốc cho Chương Minh Hủy. Đời trước cô không dám thả lỏng dù chỉ một chút, chỉ sợ thành tích đi xuống, ngoài giờ làm thêm cuối tuần mọi thời gian đều ở trường học chăm chỉ học hành. Nhìn bài kiểm tra có điểm số tuyệt đối, Thu Xích Tây suy nghĩ, tính toán tìm việc làm thêm khác.
"Bài kiểm tra này hơi khó, làm kém cũng bình thường, nhưng các em phải suy nghĩ lý do tại sao mình làm không được" giáo viên hóa nhìn đám học sinh uể oải bên dưới, vỗ bàn "Thu Xích Tây làm bài được điểm tối đa, các em vẫn còn thả lỏng quá, nghiên cứu bài học không sâu sắc"
Thầy vừa dứt lời, Thu Xích Tây giơ tay lên, giáo viên hóa gật đầu với cô.
"Thưa thầy, em bị đau bụng, muốn xin nghỉ tiết sau". Buổi trưa chỉ có hai giờ nghỉ, không đủ thời gian đi tìm việc làm thêm.
"…Đi đi" giáo viên hóa không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Một tiết dĩ nhiên không đủ, sau đó còn hai tiết nữa mới tan học, ở lớp 11 đa số các tiết học liên tiếp nhau, thuận tiện cho giáo viên. Thu Xích Tây đến phòng giáo viên xin giáo viên vật lý nghỉ học hai tiết sau rồi đi ra cổng.
"Không được, muốn ra ngoài phải có sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm" chú bảo vệ trường không cho cô ra ngoài.
Lâu rồi không có ở trường học nên cách thức xin nghỉ Thu Xích Tây cũng quên, cô quay lại đi thẳng qua khu lớp học. Thu Xích Tây đi tới bức tường gần cửa sau, ngửa đầu nhìn chiều cao bức tường, cảm thấy cô khó có thể trèo qua.
"Trốn học hả?" đột nhiên phía sau có hai người nam sinh đi tới, cười hì hì với Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây lạnh lùng liếc qua, không tỏ vẻ hoảng sợ vì bị bắt gặp, thời gian này xuất hiện ở tường này cũng không phải học sinh tuân thủ kỷ luật gì. Quả nhiên người tóc vàng cười hì hì nói "Bên này tường cao, rất khó leo, vòng qua bên phía sau tòa nhà thể dục có bức tường dễ trèo hơn"
Thu Xích Tây đi theo họ đến "bức tường trốn học" kia, ở đó cho lõm vào một chút, khác biệt với những bức tường xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!