"Cuộc thi này liên quan đến danh tiếng trường chúng ta, nếu em có thể đạt điểm cao, trường sẽ không đối xử tệ với em… Thu Xích Tây, em có nghe không?" Chủ nhiệm gõ gõ lên bàn, nhắc nhở người đối diện đang phân tâm.
"Dạ nghe" Thu Xích Tây hơi cúi đầu hạ mi, khuôn mặt tối tăm, cả người không nhìn ra sức sống trẻ trung như những người cùng trang lứa "Không có việc gì nữa em xin phép đi trước"
"Được, em về lớp đi, gọi Thư Ca lên đây giúp thầy" giáo viên chủ nhiệm thở dài, gật đầu cho cô rời đi.
Khi Thu Xích Tây vừa đi khỏi, phòng giáo viên như được hít thở không khí, một vài giáo viên nhìn nhau, khôi phục lại bầu không khí thoải mái.
"Giáo viên Lý, vất vả cho anh", chủ nhiệm khối tự nhiên ban A nói, giáo viên Lý là người giáo viên lớn tuổi rất được kính trọng, không nghĩ tới có ngày sẽ nói chuyện với học sinh giống như người làm kinh doanh vậy. Nhưng chỉ có như vậy, học sinh ban A kia mới có thể thấy hứng thú.
Giáo viên Lý hít sâu một hơi, lắc đầu "Tôi có vất vả gì đâu, đứa nhỏ đó sống cũng không dễ dàng gì"
Trong tuần này, các giáo viên đã công khai hoặc ngấm ngầm phản ánh Thu Xích Tây thường đi trễ, đi học cũng không nghe giảng, mỗi ngày ở bên dưới lật sách đọc liên tục, không biết là đang làm gì. Lý Luật Đức sợ nhất là thành tích Thu Xích Tây giảm xuống, không chỉ vì điểm số của lớp mà lo lắng cho con đường cô đi sau này sẽ không dễ dàng. Cô không giống như học sinh khác trong trường, thành tích không tốt còn có trong nhà chống đỡ.
Thu Xích Tây trở về chỗ ngồi của mình, mở sách giáo khoa hôm qua đang đọc ra "Chủ nhiệm kêu cậu đi lên phòng giáo viên"
Thư Ca đang nói nói cười cười với bạn bàn trước, quay đầu về Thu Xích Tây "Cậu nói chuyện với tôi hả?"
Thu Xích Tây lật sách, không để ý đến cô. Thư Ca nhìn chằm chằm Thu Xích Tây một lúc, cuối cùng đứng dậy đi đến phòng giáo viên, trong lòng lại ghét Thu Xích Tây thêm chút nữa. Nói thêm một câu thì sao chứ?!
Mấy ngày này Thu Xích Tây ở trong trạng thái máy móc, thích ứng cuộc sống sau khi sống lại, lại không biết ý nghĩa cuộc sống nặng nề của mình. Như vậy sống sót không có gì sai, đời trước Thu Xích Tây thi đậu trường đại học tốt nhất, có tiền để duy trì lọc máu cho mẹ, cuối cùng mẹ cô không chịu nổi mà đi. Cô tiếp tục chăm chỉ làm việc, cho đến khi lên được đến tầng cao, mua nhà mua xe, thực hiện mơ ước của hầu hết mọi người, không cần lo lắng vì tiền bạc cho đến hết đời.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô đã chết, quay về lại trường trung học.
Theo suy nghĩ của người bình thường, lúc này ít nhất cũng chửi thề một câu. Mẹ kiếp, vất vả phấn đấu cả đời lại quay về con số không lần nữa. Còn Thu Xích Tây chỉ thấy nhàm chán, cả đời cô sống như bị che phủ bởi một màu xám, thêm một lớp màu xám nữa cũng không phải là vấn đề lớn.
"Cậu đi đâu vậy?" Ninh Cảnh Trần mới vừa bước lên cầu thang Khoa tự nhiên đã thấy Thư Ca bước xuống.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Chủ nhiệm tìm tớ nói chuyện" Thư Ca bày ra vẻ mặt ghét bỏ "Quỷ cùng bàn của tớ nửa ngày không nói một tiếng". Thường ngày Thư Ca không phân biệt đối xử với người bình thường, thậm chí lúc đầu biết mình ngồi cùng bàn với người đứng đầu trường cô còn rất vui vẻ. Ai biết người đứng đầu đó nhìn cô không vừa mắt, hơn nữa cả người có vẻ u ám, Thư Ca dần dần không thích Thu Xích Tây.
Ánh mắt Ninh Cảnh Trần trong phút chốc lạnh lẽo, nhưng anh khôi phục lại vẻ ôn hòa nhanh chóng, khóe môi hơi cong, nói "Tiểu Ca, nói xấu người khác không tốt đâu"
Thư Ca đột nhiên rét run, cô xoa xoa tay, quay đầu nhìn theo lưng Ninh Cảnh Trần, thì thầm "Tớ cũng chưa nói gì mà?"
Ninh Cảnh Trần dừng lại trước cửa lớp Ban A, liếc mắt một cái nhìn thấy người ngồi phía sau đó. Anh giơ tay che ngực nơi trái tim đang đập rất nhanh, đôi môi nhếch lên, nụ cười ngọt ngào. "Thủy Thủy, Tiểu Ca đâu rồi?" Ninh Cảnh Trần bước vào lớp, đi đến trước chỗ ngồi Thư Ca, hỏi cô bạn bàn trước.
"À mới lên phòng giáo viên rồi, cậu không gặp cậu ấy à?" Trương Thủy Thủy quay đầu lại "Cậu tìm cậu ấy có việc gì, tí nữa tớ nói lại cho"
Ninh Cảnh Trần lắc đầu, vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng "Tôi quên mang bài kiểm tra trước, tiết sau là tiết toán, giáo viên muốn giảng bài"
"Cậu không mượn của Thư Ca được đâu, ngăn bàn của cậu ấy là ổ chó". Ai có thể chịu được cảnh nhìn hotboy xấu hổ, Trương Thủy Thủy định tìm bài của mình đưa cho Ninh Cảnh Trần.
"Bạn học Thu, cậu có thể cho mình mượn bài của cậu không?" Ninh Cảnh Trần mím môi nhìn về Thu Xích Tây.
"…."Trương Thủy Thủy đang lục lọi trong ngăn bàn dừng lại
Thu Xích Tây mặt không biểu tình nhìn Ninh Cảnh Trần, đem một đống bài kiểm tra được xếp gọn gàng cho Ninh Cảnh Trần "Tự tìm đi"
Ninh Cảnh Trần cẩn thận mở bài kiểm tra, chậm rãi lật, không giống như tìm bài kiểm tra mà như đang xem nội dung. Thu Xích Tây nhìn sách giáo khoa, cau mày, lật sách.
"Tìm được rồi" Ninh Cảnh Trần lấy ra một bài kiểm tra, trả chồng giấy lại cho Thu Xích Tây "Bạn học Thu giỏi quá, hầu hết đều được điểm tối đa. Nếu điểm toán của mình được một nửa của bạn thì tốt rồi"
Thu Xích Tây vẫn đang đọc sách, nhưng cô không nhịn được nói "75 điểm chưa đạt tiêu chuẩn"
"….." Trương Thủy Thủy ở bàn trước hét lên trong lòng, não của Thu Xích Tây là gì, có biết cái gì gọi là khích lệ không? Có kiểu nói chuyện với nam thần vậy sao?! Nếu Ninh Cảnh Trần nói chuyện nhỏ nhẹ với cô như vậy, cô sẽ bay lên trời luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!