Chương 31: (Vô Đề)

"Phát sóng trực tiếp là xu hướng trong tương lai, nếu muốn nền tảng phát triển, không có gì ngoài việc đi trước làm trước" Thu Xích Tây dựa vào ghế sofa, lấy một bản kế hoạch ra "Nhưng có nguy cơ tiềm ẩn sau khi phát sóng trực tiếp, những phương thức để đối phó tiếp theo em đã ghi ra sẵn, anh nhìn xem"

Liễu Tri Tự nhìn bản kế hoạch dày cộp, anh chuyển mắt sang nhìn Thu Xích Tây đầy kỳ lạ "Em chưa bắt đầu đã khẳng định phát sóng trực tiếp sẽ giúp nền tảng phát triển?"

Thu Xích Tây "Em ở đây, vì sao lại không thể phát triển?"

"…." Liễu Tri Tự không biết nói gì, lát sau bật cười "Anh cho rằng em chỉ hơi ngông cuồng chút thôi, không ngờ em lại ngông cuồng đến không biết trời cao đất rộng. Tuổi trẻ chưa biết thất bại, như vậy không tốt"

Thu Xích Tây đẩy bản kế hoạch về phía Liễu Tri Tự, ánh mắt xưa giờ bình thản hiện lên vẻ sắc bén "Tuổi tác không đo lường sự thành công hay thất bại, bản kế hoạch ở đây, có thật hay không anh phải tự xem xét"

Liễu Tri Tự nhìn đối phương hồi lâu mới cầm lấy kế hoạch lật xem. Anh không biết mình đã thỉnh về vị đại thần như thế nào, ngông cuồng như vậy. Liễu Tri Tự đọc qua liền ngây người, kế hoạch này với những quyết sách mạnh mẽ, đời này anh chỉ mới thấy ở một người, anh của anh – người gần như nắm giữ tin tức hơn nửa thành phố S. "Em… tại sao có nhiều tin tức nội bộ vậy?"

một số tin tức chính anh còn không biết rõ.

"Phân tích số liệu" Thu Xích Tây không nói dối, mặc dù cô sống lại nhưng cô chỉ quen thuộc với mảng tài chính, với phần nền tảng, phát sóng trực tiếp này cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể có vài ký ức vụn vặt vài thời điểm trong quá khứ.

"Người học giỏi lợi hại như vậy sao?" Liễu Tri Tự kinh ngạc nhìn Thu Xích Tây, hèn gì nhiều việc làm ăn đều lụn bại trong tay anh, nếu biết trước hồi đó đã chăm chỉ học hành hơn.

Thu Xích Tây đứng dậy "Lầu 1 tiệm net có 1 nam sinh chơi game rất giỏi, có thể mời cậu ta làm người phát sóng đầu tiên"

Cô vừa nói vậy, Liễu Tri Tự lập tức phản ứng "Cậu ta?". Cả ngày không đi học, chơi game rất giỏi, mỗi lần chơi đều thu hút một số người xem, cậu ta như chiêu bài sống của tiệm net. Liễu Tri Tự còn muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ còn nhìn thấy bóng dáng sau lưng của Thu Xích Tây.

"…" Mỗi lần thi đều đứng nhất, cho dù có trốn học cũng không bị trường học làm khó, vậy sao vẫn cứ muốn đi học đàng hoàng? Trong lòng Liễu Tri Tự tự đặt câu hỏi.

Không biết đến suy nghĩ của Liễu Tri Tự, Thu Xích Tây chậm rãi đi về phía trường học, trời ngày càng lạnh, năm ngoái mùa này là thời điểm khó khăn nhất của nhà cô, đồ ăn mang từ trường về đến nhà đã lạnh, Thu Xích Tây chỉ có thể đổ vào nồi hâm lại. Năm nay không giống trước, cô chuyển nhà, cũng giúp Chương Minh Hủy thuê một người chăm sóc, nấu ăn.

Xe vừa ngừng, mới tới bãi xe, Thu Xích Tây đã thấy hình bóng quen thuộc. Trong lòng tự nhiên thở dài, Thu Xích Tây bước về phía anh. Mấy hôm nay Ninh Cảnh Trần đều ở bãi xe chờ cô, không ngờ hôm nay anh còn đứng đây, vì giao kế hoạch cho Liễu Tri Tự mà cô đến trễ hơn 10 phút.

"A Thu" Ninh Cảnh Trần đội chiếc mũ dệt kim, trên mũ còn có quả cầu nhỏ, nhìn rất mềm mại, nhưng đôi găng tay màu xám thì không phù hợp với anh.

"Cậu vẫn chờ ở đây à?" Thu Xích Tây hỏi

Mấy lần trước Ninh Cảnh Trần nói là trùng hợp, hôm nay cô vẫn tin thì chính là giả ngu. Ninh Cảnh Trần mím môi, hơi xấu hổ cười cười, đôi mắt đen nhánh nhìn Thu Xích Tây "Bạn trai phải đợi bạn gái"

Tim Ninh Cảnh Trần giật thót, anh cho là mấy ngày nay Thu Xích Tây đối xử với anh tốt lên rất nhiều, nên nói thẳng như vậy, ai ngờ cô lại nói thế kia.

"Học kỳ sau mình tròn 18 rồi" Ninh Cảnh Trần bất chấp "Lúc đó là ổn thôi"

Thu Xích Tây không khỏi nhớ tới kiếp trước lễ trưởng thành của anh, nhà họ Ninh gia thế mạnh nên đã mời toàn bộ học sinh trong trường.

"Tùy cậu" Thu Xích Tây nghiêng mắt, ném lại hai chữ rồi đi về lớp học.

Ninh Cảnh Trần đứng ở phía sau, ý cười trên mặt từ từ biến mất. Anh không ngờ Thu Xích Tây lại lạnh lùng trở lại, Ninh Cảnh Trần nhớ lại khoảng thời gian lạnh nhạt trước kia.

Sau khi vào trường trung học, không còn bỡ ngỡ như năm 1, cũng không bị áp lực như năm 3, học sinh năm 2 đều tương đối thả lỏng, thoải mái, ban khoa học tự nhiên lớp A cũng vậy. Ngoài giờ học mọi người đều tốp năm tốp ba quây lại trò chuyện. Thu Xích Tây từ cửa sau đi vào, mới vừa đặt cặp xuống đã thấy Thư Ca chuồn ra khỏi lớp, đứng bên cạnh cửa nói chuyện với Chu Lan Bân.

Thu hồi ánh mắt, Thu Xích Tây lấy sách ra khỏi cặp, cô có khoảng thời gian không động đến sách giáo khoa, công việc cần hoàn thành trước tiên, rồi lại bận bịu chuyển nhà. Ninh Cảnh Trần nhìn được bộ mặt thật của Thư Ca là bắt cá hai tay, bây giờ mục tiêu của cô chỉ còn là Chương Minh Hủy sống tốt, không mất quá sớm như kiếp trước.

Chẳng qua là mục tiêu này không dễ dàng thực hiện, Chương Minh Hủy trong 1 tuần đã có 3 lần biến động cảm xúc, làm chị giúp việc được mời đến chăm sóc sợ hãi.

"Đây là… mẹ em có bệnh à?" chị giúp việc khó xử chỉ chỉ vào đầu, tuy Chương Minh Hủy không tạo thương tích gì ảnh hưởng đến chị, nhưng mỗi lần phát bệnh vẫn rất đáng sợ.

"Bà ấy chỉ có tâm trạng xấu trong khoảng thời gian này thôi" Thu Xích Tây nói với giọng khàn khàn.

Chị giúp việc lắc đầu, cho rằng Thu Xích Tây muốn che giấu bệnh tình của mẹ mình. Cô ấy tuy muốn kiếm tiền, nhưng không còn mạng thì xài tiền thế nào?

Chiều hôm sau chị giúp việc xin nghỉ việc.

Thu Xích Tây không còn cách nào, cô có thể vội về làm cơm được, nhưng trong nhà không có ai, lỡ chẳng may Chương Minh Hủy tự gây tổn thương mình thì sao? Chỉ còn cách đi đến trung tâm giới thiệu tìm một người khác thích hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!