Chương 21: (Vô Đề)

Nói là đại hội thể thao mùa thu, trên thực tế thì đã là tháng 11, học sinh mặc đồng phục trường mỏng nên hơi lạnh, phải mặc thêm áo lông bên trong.

"Mấy người lãnh đạo này nói gì nhiều vậy chứ!" Thư Ca run rẩy dậm chân, cô chỉ mặc áo trong với áo đồng phục, đứng yên một chỗ nên càng ngày càng lạnh.

…hơn nữa phía sau còn có người luôn phát ra khí lạnh Thu Xích Tây. Thư Ca thấy rất lạ, mình làm gì để Thu Xích Tây nhìn không ưa, Ninh Cảnh Trần không phải của cô ấy rồi sao?

"Thật khó để có cơ hội đứng trước mọi người, bọn họ muốn nói cho đã mà" Trương Thủy Thủy lẻn từ trên xuống.

Thư Ca cả người phát run, quay lại ủy viên thể thao hỏi "Đồ đã mua hết chưa? Lát nữa mấy vận động viên phải có nước uống, còn đồ ăn nữa"

Ủy viên thể thao gật đầu "Có vài thùng nước ở chỗ chúng tớ, còn lại để ở phòng học, sáng mai mang ra"

Trương Thủy Thủy thăm dò "Nhiều đồ ăn không?"

Ủy viên thể thao cười "Bao đủ mà"

Thu Xích Tây không tí hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, khép hờ mắt nghỉ ngơi. Hôm qua cô đưa Chương Minh Hủy đi bệnh viện, đổi các loại thuốc tốt hơn. Lúc đầu Thu Xích Tây muốn đổi chỗ ở có môi trường tốt hơn, mặc dù cô không quan tâm nơi mình ở, Chương Minh Hủy cần môi trường tốt để dưỡng bệnh. Thu Xích Tây cố gắng hết sức để giữ ngôi lều đó sạch sẽ, trống trải nhưng dù sao thì vẫn sống hai người.

Bác sĩ khuyên cô không nên thay đổi môi trường Chương Minh Hủy ở nhanh như vậy. "Gần đây cảm xúc của mẹ cháu không được ổn định, với lại thuốc mới có tác dụng phụ, tốt nhất là để cô ấy ở môi trường quen thuộc". bác sĩ cau mày nhìn báo cáo kiểm tra "Còn có vấn đề dinh dưỡng cũng phải giải quyết"

Thu Xích Tây yên lặng lắng nghe, có vài bệnh cô hiểu. Sở dĩ Chương Minh Hủy không sống đến lúc cô tốt nghiệp đại học là vì cơ thể không đủ dinh dưỡng, không chống lại nổi một trận cảm lạnh nhỏ.

Buổi sáng 8 giờ tập hợp, lễ khai mạc tới tận 10h30 mới kết thúc. Mọi người ngồi ngây ngốc dưới sân tới khi trên sân khấu vừa hô đại hội thể thao bắt đầu thì mọi người đều phân tán.

"Tất cả các vận động viên đến chỗ tôi." Ủy viên thể thao đứng phía trước hét lên.

Thu Xích Tây và các vận động viên khác trong lớp A đã theo Ủy viên thể thao đến góc của sân chơi. Có một cái bàn dài lớn ở đó, và một số tình nguyện viên của hội học sinh đang phát số hiệu của môn thi đấu.

"Mọi người đem dán ảnh lên đó đi, lúc thi đấu phải sử dụng" ủy viên thể thao tự mình lãnh số hiệu rồi phát chúng cho mọi người.

"Lát nữa sẽ thông báo tên môn thi và số thi đấu, mọi người đừng đi xa kẻo không nghe được thông báo" Ủy viên thể thao đứng trước dặn dò xong, tới gần Thu Xích Tây và một cậu bạn khác "Các cậu thi chạy đường dài 5km cần xem xét thể lực, chỉ có thi đấu 1 lần duy nhất, đấu vòng loại cũng là chung kết. Theo thường lệ thì chắc là ngày thứ 3 sẽ thi"

Ngày thứ ba là ngày cuối cùng của cuộc thi dành cho học sinh và ngày thứ tư là ngày bắt đầu ngày thi của giáo viên.

Dặn dò xong, Ủy ban Thể thao trở lại bàn của lớp Khoa học A, một số bạn cùng lớp trong lớp đã tụ tập lại ở đó.

"Nhóm vận động viên mau tới đây! Không có các cậu không thể bắt đầu ăn vặt được!" có người la lớn. Học sinh Nhất Trung không thiếu đồ ăn vặt, có điều ở đại hội thể thao ăn vặt thì rất phấn khích. Các thành viên ủy ban thể thao đi ra phía trước để chia đồ ăn nhẹ. Trước hết là chia cho các vận động viên tham gia cuộc thi.

"Ai dà, đừng có lo ăn thôi" miệng Thư Ca ngậm que kẹo "Ủy viên ngữ văn đâu rồi? Đưa cho tớ mấy cái đoạn văn hay đi, lát nữa cần quảng bá cho lớp mình thì tớ đọc"

"Biết rồi, tớ đã đem giấy phát rồi" Ủy viên ngữ văn lấy đồ ăn vặt.

Thu Xích Tây không đụng đến đồ ăn vặt, phía sau ủy viên thể thao với mấy nam sinh khiêng tới thùng cam, chuối, thậm chí có cả sầu riêng.

Người trong lớp A ngay lập tức xông tới.

"Thực sự có cả sầu riêng, ai mua vậy?" Ai đó hỏi.

"Lớp trưởng tài trợ." Một nam sinh khiêng sầu riêng cười "Ở đâu ra dao bây giờ đây? Trương Thủy Thủy, cậu muốn biểu diễn màn tay không tách sầu riêng hả?"

Mọi người quay lại nhìn thấy Trương Thủy Thủy đang cầm một quả sầu riêng chảy nước miếng, không khỏi cười đùa ầm ĩ.

Thu Xích Tây ngồi trên ghế với một cái thùng mở dưới chân chứa đầy cam. Lúc này, mọi người đều đi bổ sầu riêng, mấy thùng trái cây bên cạnh không ai chạm vào. Nhìn đống quả cam vàng một lát, Thu Xích Tây cúi xuống lấy ra một trái. Trái cây được mua bởi một học sinh cấp ba dĩ nhiên không tệ. Thu Xích Tây chỉ cầm nó trong tay đã ngửi thấy mùi cam ngọt ngào.

… Và rất giống hương vị của Ninh Cảnh Trần, nhưng mùi của anh nhẹ nhàng hơn.

Hai ngày thi đấu đầu tiên không có việc của Thu Xích Tây, cô cũng không cần viết bài đưa cho đài quảng cáo, cầm một trái cam, Thu Xích Tây tùy ý đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt động sau lễ khai mạc đại hội thể thao. Kiếp trước Thu Xích Tây không tham gia thi đấu bất kỳ môn nào, lễ khai mạc xong là cô về nhà. Thời gian đó là thời gian hoạt động tự do, không có giáo viên quản lý.

Thì ra đại hội thể thao náo nhiệt như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!