Thu Xích Tây hôm nay không mặc đồng phục, nhưng quần áo cũng là đồ cũ, áo sơ mi không còn nhìn ra màu sắc gốc. Cô không ngại, Ninh Cảnh Trần càng không ngại. Chỉ cần cô có thể đi là đủ. Thật ra có thể coi đây là lần đầu tiên Thu Xích Tây lần đầu đi ra ngoài mà không có áp lực công việc, cũng không bị khó khăn về tiền bạc.
"Đi thôi" Ninh Cảnh Trần còn chưa chào hỏi, Thu Xích Tây đã thấy anh.
Ninh Cảnh Trần hẹn Thu Xích Tây đi Trường Sơn, chỉ là anh chưa bao giờ đi phương tiện giao thông công cộng, cuối cùng người dẫn đường lại là Thu Xích Tây.
Do cuối tuần nên đường lên Trường Sơn khá chen chúc, người trên xe buýt rất đông. Ninh Cảnh Trần luống cuống chân tay đứng phía trước, thỉnh thoảng bị những người phía sau xô đẩy, hít thở cũng khó khăn. Thu Xích Tây bị ép ở phía sau, cô quay đầu nhìn Ninh Cảnh Trần, cuối cùng mới đi qua hai trạm cô đã lôi Ninh Cảnh Trần xuống xe.
"Làm sao vậy?" sau khi xuống xe Ninh Cảnh Trần hoảng hốt hỏi, lại phát hiện tay mình được Thu Xích Tây nắm nên tai đỏ lên.
"Đi thôi" Thu Xích Tây buông tay ra
Đường tới Trường Sơn không xa trường học, hơn nữa đường đang bị kẹt xe, đi bộ không chậm hơn bao nhiêu. Ninh Cảnh Trần đi theo sau Thu Xích Tây, anh không biết Thu Xích Tây có thấy xung quanh có nhiều cặp đôi cũng đi bộ như họ không.
Khoảng nửa giờ sau, hai người đến chân núi Trường Sơn.
Có nhiều dây tơ hồng cột trên nhánh cây dưới chân núi, nhìn xa xa thấy đỏ rực một mảng. Rất nhiều đôi tình nhân đã đến đây ghi lời cầu nguyện lên mảnh dây đỏ, có người còn mua các ổ khóa tình nhân để khóa ở đây.
"Cây phong trên đỉnh núi à?" Thu Xích Tây không chắc chắn nên hỏi lại, cô không nhìn thấy cây phong dưới chân núi.
"Ừ" Ninh Cảnh Trần hoàn hồn gật đầu.
Để thấy được cây phong, cần phải leo lên đỉnh núi. Trường Sơn không phải khắp núi đều là cây phong, mà trên đỉnh núi có một cây phong ngàn năm tuổi. Thu Xích Tây thường vận động nên việc leo núi với cô tương đối nhẹ nhàng. Đi được nửa đường Thu Xích Tây quay lại chờ Ninh Cảnh Trần, thấy anh cũng theo nhanh phía sau, có vẻ không mệt lắm.
Ninh Cảnh Trần nhạy bén thấy Thu Xích Tây quay lại, anh cười với cô, ánh mắt lấp lánh như sao "Cậu muốn uống nước không?". Ninh Cảnh Trần lấy chai nước trong túi mình ra, lại lấy một bịch bánh đưa cho Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây ngẩn người nhận chai nước, cô đã nghĩ hai người chỉ cần đi lên tới cây phong là tốt rồi.
"Còn có điểm tâm nữa" Ninh Cảnh Trần bước tới cạnh Thu Xích Tây "Đây là đồ ăn mẹ Chu làm"
"Cảm ơn, tôi không đói", Thu Xích Tây không nhận, đồng ý đi với Ninh Cảnh Trần lên núi đã là phá vỡ quy tắc bình thường của cô.
Ninh Cảnh Trần lấy lại đồ ăn nhẹ, thấp giọng hỏi "Có phải mình làm người khác không thích không?"
Thu Xích Tây ngạc nhiên nhìn lại, suy nghĩ lẩn quẩn muốn nói mấy lần rồi thôi, cuối cùng bảo "Leo núi thôi"
Ninh Cảnh Trần phía sau cân nhắc, anh biết không phải lúc nào tỏ ra đáng thương cũng có hiệu quả.
Trường Sơn không cao, hai người mất khoảng 1 giờ để lên đến đỉnh. Trên đỉnh núi đã có nhiều du khách, hầu hết là những đôi tình nhân nắm tay nhau lên đây.
Thu Xích Tây không chú ý điều đó, cô nhìn Ninh Cảnh Trần "Tới rồi"
Cây phong chiếm gần như toàn bộ đỉnh núi, một lớp lá phong dày trên mặt đất, chân dẫm lên mềm như bông, giống như đạp lên những đám mây trên cao kia.
"Cậu đợi mình một chút", Ninh Cảnh Trần nói với Thu Xích Tây, đi qua quầy bên cạnh bán những dây nguyện ước. Ninh Cảnh Trần mua hai cái, lấy một cây bút đưa cho Thu Xích Tây "Cái này có thể ghi một điều ước"
Mỗi người một cái, Ninh Cảnh Trần viết từ "hạnh phúc" lên đó rồi đưa bút cho Thu Xích Tây.
Cho dù là đời trước hay đời này, Thu Xích Tây chưa từng làm những điều này, cô ngạc nhiên cầm bút, cho là trên đó chỉ viết được hai chữ. Ninh Cảnh Trần nhìn hai chữ "Khỏe mạnh" Thu Xích Tây viết, ánh mắt ấm áp.
Cả hai đi về hướng cây phong ngàn năm, Ninh Cảnh Trần và Thu Xích Tây treo dây ước nguyện lên cây. Thu Xích Tây chưa từng làm điều này nên quay qua nhìn người bên cạnh xem làm thế nào. Ninh Cảnh Trần nhanh chóng lấy ra một khối gỗ ước, lấy tốc độ cực nhanh mà cột lại. Khối gỗ nguyện ước người ta bán chỉ có 21 đồng, chỉ cần cột vào đầu một dây là được. Ninh Cảnh Trần cột khối gỗ vào sợi dây của mình lại là làm từ gỗ tử đàn.
Treo lên cây giống như hạc giữa bầy gà, mà bên kia Thu Xích Tây không hề hay biết, cô loay hoay tìm cách cột dây ước nguyện của mình lên cây.
"Để mình giúp cậu" Ninh Cảnh Trần tới nói nhỏ
Thu Xích Tây thả tay ra, đưa sợi dây cho Ninh Cảnh Trần, nhìn những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh cột sợi dây lại, buộc vào nhánh cây. Sau khi làm xong thì dĩ nhiên phải chụp hình lưu niệm. Ninh Cảnh Trần lấy điện thoại di động ra, nhờ du khách đứng cạnh đó chụp giúp.
"Chúng ta đứng ở đây được không?" Ninh Cảnh Trần âm thầm dẫn Thu Xích Tây tới chỗ anh để dây nguyện ước của mình, hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!